Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Luyến tiếc tình đầu - 4

Cập nhật lúc: 2024-10-01 16:56:43
Lượt xem: 1,214

Tôi ngồi trên ghế, màn hình nhỏ sáng lên, tôi cúi đầu, xem từng bình luận trên đó, xem tận mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi sắc trời tối sầm, tôi lần mò đi bật đèn, bắp chân lại đụng vào bàn trà, đau đến nước mắt tôi chảy ra.

 

Ta cố chịu đựng hồi lâu, cuối cùng bật đèn, đi vào cửa phòng làm việc của ông ta.

 

Ông ta xuất bản rất nhiều sách, tôi tìm rất lâu, mới tìm được quyển bìa màu đen tên là “Hôn nhân vây thành”, tôi nhìn thấy bìa này, bỗng nhiên nhớ tới sách mẫu nhà xuất bản gửi cho ông ta chọn bìa.

 

Tôi còn cười hỏi: "Bìa này nhìn không khí trầm lặng, chọn cái này làm gì.”

 

Ông ta đáp: "Không phải là không khí trầm lặng sao.”

 

Hóa ra, ông ta cảm thấy hôn nhân của mình không khí trầm lặng.

 

Tôi ngồi trên chiếc ghế mà ông ta thường ngồi, mở cuốn sách tôi chưa từng đọc. Tôi đọc hồi lâu, gặp phải từ không hiểu, còn phải tra cứu trên điện thoại di động rất lâu. Rất nhiều chuyện tôi đều có thể chống lại, đúng là chuyện tôi và ông ta đã từng xảy ra, nhưng dưới ngòi bút của ông ta, tôi lại ngang ngược không có đạo lý, tính toán chi li như vậy.

 

Trong sách của Trần Hạc Niên, ông ta viết: [Đối với vợ, tôi không có tình yêu, thậm chí không muốn thừa nhận, người trước mặt là vợ của mình. Bà ta là người thiển cận, vì hai xu mà tranh giành đến đỏ mặt tía tai, cũng không hiểu thơ ca, thường xem bản thảo của tôi không hiểu nhưng giả vờ hiểu, tôi biết, bà ta muốn nói chuyện với tôi, nhưng lời bà ta nói ra thường làm cho người ta bật cười.]

 

Ngón tay tôi xẹt qua những dòng chữ lạnh lẽo, sự lạnh lùng của ông qua quét qua, mang đến lạnh thấu xương: [Thế giới tinh thần của vợ tôi rất cằn cỗi, cằn cỗi đến mức giống như chỉ có một phương trời trong nhà, bà ta luôn cố gắng dùng trạng thái điên không dễ chọc để bảo vệ lợi ích của mình, khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó xử.]

 

Đọc sách xong, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, mắt tôi chua xót vô cùng.

 

Khi còn trẻ Trần Hạc Niên luôn không tranh không đoạt, ông ta không biết người khác vì ông ta không làm việc mà chiếm lấy ruộng đất trong nhà, không biết khi chính phủ chia đất đồi, người khác cướp đi ngọn đồi vốn thuộc về nhà họ Trần.

 

Ngọn đồi kia tài nguyên phong phú, không phải ngọn đồi nào có thể so sánh được.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Ông ta luôn không làm việc, khi người khác tìm tới cửa thì giả bộ hào phóng tặng cho người ta, sau đó họ đến và cãi nhau với tôi ở nhà.

 

Đúng, Thẩm Hạc Niên chưa bao giờ cãi nhau với tôi, điều này làm mất đi khí chất văn nhân của ông ta, ông ta chỉ lẳng lặng nhìn tôi phát điên, sau đó hời hợt nói: "Em không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luyen-tiec-tinh-dau/4.html.]

 

Ông ta chỉ cảm thấy, bộ dáng tôi cãi vã với người khác, giống như quỷ dạ xoa. Trong mắt bọn họ, tôi luôn so đo tính toán, mạnh mẽ khiến cho tất cả mọi người không dễ chịu.

 

06

 

[Ông nói tôi không hiểu sách của ông, không hiểu thơ ca của ông, không hiểu sự lãng mạn của ông, cũng không hiểu ông.] Tôi dùng bàn phím viết tay gửi wechat cho ông ta: [Nhưng Trần Hạc Niên, cuộc sống không chỉ có thơ ca và lãng mạn, còn có củi gạo dầu muối. Tôi biết trồng trọt, phân biệt được các loại cây trồng khác nhau, tôi biết thêu hoa dệt vải làm áo len, áo len ông mặc bên người, là do tôi móc từng sợi từng sợi, tôi còn có thể làm món ăn ngon, lúc chưa lấy chồng, tôi được mọi người công nhận là cô gái có năng lực nhất, nhưng làm vợ chồng năm mươi năm, ông chỉ nhìn thấy tôi không hiểu sự lãng mạn của ông.]

 

Đã lâu tôi không viết chữ, có vài chữ thậm chí phải lật xem từ điển mới viết được.

 

Bên kia vẫn không có hồi âm, có lẽ là chưa thức dậy, tôi đứng dậy, rửa một quả táo, từ tối hôm qua đến bây giờ, tôi vẫn chưa ăn gì. Ăn xong quả táo tôi đã không còn sức lực, nằm trở lại giường ngủ.

 

Tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy ngày kết hôn, tôi mặc áo màu đỏ, n.g.ự.c cài một đóa hoa hồng, Trần Hạc Niên gỡ khăn voan ra, mặt mày đẹp trai, người trước mặt chính người chồng ở cùng tôi cả đời, tên của ông ta dễ nghe, dáng vẻ cũng đẹp mắt.

 

Tôi lại mơ thấy cánh đồng lúa mạch mùa hè năm ấy, ông ta đứng ở ven đường, bảo tôi đừng nhúc nhích, nói muốn vẽ cho tôi một bức tranh.

 

Tiếng ve mùa hè râm rang vang dội, tôi cho rằng, ông ta đã từng thích tôi, giống như tôi thích ông ta vậy.

 

Ngủ một giấc thật lâu, cho đến khi tiếng đập cửa đánh thức tôi, Trần Hạc Niên xông vào, tôi mở mắt, liền thấy ông ta canh giữ bên giường tôi: "Thanh Thanh, bà không sao chứ.”

 

Đôi mắt đục ngầu của ông ta ửng hồng, như mới khóc, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy lo lắng.

 

Tôi hiếm khi gửi cho ông ta những tin nhắn như thế này, gõ cửa tôi không trả lời, còn điện thoại thì không thể kết nối được.

 

Thật ra điện thoại di động gần đây không có âm thanh, tôi tìm không thấy vấn đề, cũng không ai giúp tôi xem, vì thế vẫn vẫn luôn trong trạng thái im lặng.

 

Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn ông ta một cái, tôi đã già rồi, nếu là lúc còn trẻ, tôi tất nhiên sẽ giống như vì học phí của con gái, mang d.a.o phay cùng ông ta liều mạng anh c.h.ế.t tôi sống.

 

Loading...