Lưu Ly Thuý - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-10 12:55:08
Lượt xem: 1,121
Vào một đêm nào đó ba tháng sau, hắn rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa.
Đứng trước lều trại của ta, nắm lấy cổ tay ta:
"Dung Âm, nàng còn giận đến bao giờ?"
18.
"Dung Âm, ta biết lỗi của mình rồi."
"Nàng đừng giận nữa."
"Ta không cưới Tạ Dung Sương nữa."
"Không, ta vốn không định cưới nàng ta."
"Ta đã đuổi nàng ta đi, không giữ lại đứa trẻ."
"Nàng về nhà với ta đi, chúng ta lại như trước đây, có được không?"
Ta không muốn bị người khác nhìn chằm chằm ở bên ngoài.
Vừa vào trại, Bùi Yến đã không thể chờ đợi được nữa, muốn ôm ta.
Ta dùng kiếm thúc vào hông hắn.
Quay người, rót một tách trà.
Đổ xuống đất.
Lặng lẽ nhìn hắn.
Nước đã đổ không thể thu lại.
Mắt Bùi Yến lập tức đỏ ngầu.
"Bùi Hầu gia." - Ta đặt chén trà xuống: “Xin hãy về đi."
"Dung Âm, đã ba năm rồi, nàng vẫn còn giận sao?"
Ta nhắm mắt lại.
"Dung Âm, hãy để ta giải thích."
"Giữa ta và Tạ Dung Sương không phải như nàng nghĩ đâu. Ta chỉ..."
"Bùi Hầu gia."
Ta mở mắt: "Trước hết, ta không giận."
"Từ việc xin ban hôn thư đến việc xin hòa ly, không có hành động là theo cảm tính."
"Ta chỉ nghĩ, đây là kết cục tốt nhất cho cả ba chúng ta."
"Thứ hai, ta không có hứng thú với chuyện giữa ngươi và Tạ Dung Sương. Nếu ngươi muốn nói, ra ngoài rẽ trái, các trà lâu lớn ở kinh thành luôn chào mừng ngươi."
Bùi Yến dường như muốn khóc:
"Dung Âm, những năm qua ta tìm nàng, gần như phát điên."
"Giữa chúng ta, nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?"
Ta im lặng nhìn hắn.
Giữa ta và hắn, đến nay đã mười hai năm.
Chiếm hơn nửa cuộc đời ta.
"Bùi Yến." - Ta nghiêm túc nói: "Tình cảm giữa chúng ta, đã sớm kết thúc rồi."
19.
Bùi Yến không từ bỏ.
Ngược lại, hắn còn gióng trống khua chiêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luu-ly-thuy/chuong-11.html.]
Trực tiếp công khai danh tính, sống gần quân doanh.
Hôm nay gửi bánh, ngày mai gửi búp bê.
Nửa tháng sau, hắn còn mời sự giúp đỡ tốt của mình - Tạ Thiệu tới.
Tạ Thiệu thấy ta, ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.
Sau đó cũng giống như Bùi Yến, vẻ mặt như muốn khóc:
"A tỷ...Đệ tưởng tỷ đã..."
Sau đó cùng Bùi Yến.
Một bên trái, một bên phải, như hai miếng kẹo cao su.
Rất nhanh, danh tính của ta lan truyền khắp quân doanh.
Kèm theo đủ loại quá khứ kỳ lạ và tin đồn mới mẻ.
Một ngày nọ, ta đi ngang qua lều trại của binh lính, bên trong cô vùng náo nhiệt.
"Ghen tuông? Sao lại là ghen tuông?"
“Theo ta thấy, chắc chắn là đôi cẩu nam nữ kia h.i.ế.p người quá đáng, mới khiến tướng quân phải rời xa quê hương!”
“Đổi họ thì sao? Tại sao lại nói tướng quân là kẻ đại nghịch bất đạo?”
“Chính xác! Chỉ cần nghĩ bằng chân cũng biết.”
“Một tiểu nha đầu mới mười hai tuổi, chưa mọc đủ lông đã bị đưa vào quân doanh.”
“Khó khăn lắm mới có được cuộc sống bình yên, lại gặp phải cảnh muội muội cặp kè với trượng phu.”
“Trong nhà sao mà không biết được?”
“Dựa vào mẫu thân hắn họ Tạ à!”
Không nhịn được cười.
Cười một lúc, mắt ta hơi cay.
Thì ra không phải tất cả nỗ lực bỏ ra đều chỉ có ba chữ "Không xứng đáng".
Vì vậy, khi Bùi Yến và Tạ Thiệu đứng trước mặt ta lần nữa, ta không thể làm ngơ.
“Rốt cuộc các người muốn gì?”
20.
“A tỷ, bọn đệ chỉ muốn tỷ trở về thôi.”
“Một nữ tử con nhà lành, sao có thể sống cuộc đời màn trời chiếu đất như vậy?”
“Tỷ về với bọn đệ đi, bọn đệ đã thoả thuận xong rồi, nếu đã ly hôn, vậy tỷ về Tạ gia trước, tỷ phu…”
Ta không kiên nhẫn nghe Tạ Thiệu nói nhiều như vậy.
Trực tiếp hỏi Bùi Yến: “Còn ngươi?”
Bùi Yến dường như đã nhận ra, hôm nay ta sẽ quyết định với họ.
Mặt hắn hơi tái: “Dung Âm, đừng đuổi ta đi…”
Ta làm biếng lải nhải với họ.
Đi thẳng ra ngoài.
Đưa họ đến võ trường.
Rút ra một cây thương Hồng Anh:
“Hôm nay, bất kỳ ai trong các người thắng ta, ta sẽ về kinh với các người.”
“Ai lên trước?”