Lưu Ly Thuý - Chương 04
Cập nhật lúc: 2025-01-10 12:24:09
Lượt xem: 1,091
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy nàng nghỉ ngơi thêm đi, ta qua đó trước nhé."
Hắn vừa rời khỏi, giấy hoa tiên đã được đưa vào.
"Minh Nguyệt Lâu, sảnh Lãm Nguyệt."
Sợ ta không đi, đặc biệt nhuốm mùi hương thường dùng của nàng ta.
7.
Thực ra ta biết Tạ Dung Sương định làm gì.
Nàng ta không chờ nổi, dùng điệu bộ của kẻ thắng khoe khoang với ta.
Hôm nay Bùi Yến và Tạ Thiệu hẹn nhau tại Minh Nguyệt Lâu.
Tạ Thiệu là đệ đệ của ta.
Là đệ đệ cùng cha cùng mẹ của ta.
Năm ngày trước, ta đã nghe thấy cuộc thảo luận của bọn họ.
"Võ tướng triều đình thiếu hụt, Đông Hoang, Nam Lĩnh, Tây Vực đều cần quân đội hùng hậu."
"Bắc Cương lại nổi loạn, chắc chắn bệ hạ đang đau đầu không biết nên phái ai đi trấn áp."
"Đệ đã giả bệnh nửa tháng, hãy kiên trì thêm bảy ngày nữa, đợi đến dạ yến Quỳnh Lâm."
"Nhân lúc bệ hạ đang rối bời, tự động xin đi Bắc Cương dẹp giặc."
"Bệ hạ chắc chắn sẽ khắc sâu trong tim."
"Lúc đó đệ lại đề cập, đến Bắc Cương là đi tận vài năm, nên không yên lòng về Dung Sương vẫn chưa xuất giá."
Họ đã lên kế hoạch cho một màn "Gửi gắm trước trận" cảm động lòng người.
Bảo Tạ Thiệu ra mặt, nói Tạ Dung Sương đã cảm mến Bùi Yến nhiều năm.
Xin bệ hạ, giao Tạ Dung Sương cho Bùi Yến.
Cho dù chỉ là thiếp.
Như vậy, không tính là Bùi Yến vi phạm lời thề.
"A tỷ của đệ thương đệ nhất, nếu đệ đề xuất, nàng ấy sẽ không nỡ trách đệ."
"Cũng sẽ không khóc lóc ầm ĩ với ta."
Thật là một kế hoạch hoàn hảo.
Không hổ là con ruột của Tể tướng đại nhân và Trưởng công chúa.
Ngày mai là dạ yến Quỳnh Lâm.
Họ hẹn gặp nhau lúc này, đơn giản chỉ muốn bàn bạc lại chuyện này.
Tạ Dung Sương cũng chỉ muốn ta nghe thấy sự phản bội của họ.
Nhưng ta vẫn đi.
Vừa đến cổng đã nghe thấy tiếng thở dài của Bùi Yến:
"Gần đây tâm trạng của a tỷ đệ không tốt, không biết ngày mai sẽ tức giận cỡ nào."
"Ý của tỷ phu là, ngày mai...hủy bỏ?"
Bùi Yến im lặng.
Lát sau thở dài lần nữa: "Bụng của Sương Sương không chờ được nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luu-ly-thuy/chuong-04.html.]
"Vậy..."
“Cứ theo kế hoạch đi.” - Giọng điệu Bùi Yến trầm xuống: “Ngày mai đệ nhất định phải cắn mãi không buông việc nàng ấy không thể sinh con.”
“Nói không thể nối dõi tông đường cho Bùi phủ, khiến Tạ gia các người hổ thẹn trong lòng!”
“A tỷ của đệ vốn dĩ là người hiểu lý lẽ.”
“Dù có không thích Sương Sương, nhưng đứa trẻ mà Sương Sương sinh ra cũng chảy dòng m.á.u của nàng ấy, đúng chứ?”
Ta ôm ngực.
Hóa ra, khi nỗi đau kéo dài càng lâu, thì người ta sẽ chai sạn.
Ta quay người.
Về phủ.
Chỉ ném tờ giấy hoa tiên kia vào hộp tiếp.
8.
Ngày hôm sau, Bùi Yến trở về rất sớm.
Đích thân vẽ lông mày và trang điểm cho ta.
Hắn luôn miệng nói rằng muốn khi ta ra ngoài, người khác sẽ nhìn ra được.
Ta là nữ tử hạnh phúc nhất trong kinh thành này.
Hắn vẫn biểu hiện như thường ngày.
Ngay cả khi gặp Sương Sương ở Quỳnh Lâm Uyển, đều như lần đầu gặp nàng ta.
Cau mày, tỏ vẻ “Ghét bỏ” nhích tới gần ta.
“A tỷ, tỷ phu.”
Hôm nay Tạ Dung Sương trang điểm nhẹ nhàng, vừa xinh đẹp vừa tươi tắn.
Hành lễ xong liền ngoan ngoãn đứng sau lưng ta.
“Ối…”
“Lộc cộc” một tiếng, một con búp bê gỗ rơi ra từ tay áo nàng ta.
Sắc mặt Bùi Yến lập tức khó chịu.
À, ra là hắn khắc.
Cho nàng ta một con búp bê, cho ta một cây trâm gỗ.
Là phế liệu còn dư từ con búp bê của nàng ta chăng?
“Nếu ngươi thấy rảnh quá, không việc gì làm thì đi tìm Tạ Thiệu đi.”
“Tìm a tỷ của ngươi làm gì?”
Bùi Yến hạ thấp ánh mắt, lạnh lùng quát.
Vành mắt Tạ Dung Sương chợt đỏ hoe.
Giậm chân một cái, rồi bỏ đi.
“Sương…” - Hắn vô thức muốn đuổi theo, nhìn thấy ta thì thu sắc mặt lại:
“Dung Sương đúng là không có phép tắc!”
Rồi cười: “Phu nhân thích búp bê à?”
“Vậy lần sau không làm trâm gỗ nữa, làm búp bê nhé?”