Lưu Ly cô nương - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-03-16 06:29:23
Lượt xem: 141
6.
"Hôm nay là sinh thần của nàng à?"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đêm tối.
Nhìn lên, ta thấy bóng dáng “ai” đang đứng cạnh bụi cây?
Người kia nghe ta nói, chậm rãi tiến lại gần, lấy cây đuốc ở bên hông ra, nhờ ánh sáng yếu ớt ta mới nhìn ra người đang đến là ai.
"Đại…đại nhân."
Ta chuyển đến phòng người hầu hơn ba năm, đã lâu không gặp lại đại nhân và phu nhân, mỗi lần đi ngang qua hành lang, nghe thấy tiếng cười đùa từ sảnh chính, ta luôn tưởng tượng về đứa con mà ta sinh ra bây giờ trông như thế nào.
Về phần Thôi Xung, quá khứ của ta và hắn chỉ gói gọn ở trên giường, ta cũng không muốn nhớ lại những chuyện đó.
Bình thường, ngoài việc thỉnh thoảng giúp việc vặt trong sân sau, ta luôn trốn trong phòng làm hoa nhung, mấy năm nay chưa từng nhìn thấy hắn, đã lâu không gặp, hắn vẫn đẹp trai như trước, nhưng ánh mắt khi nhìn ta có phần u ám.
“Ta không biết đại nhân nghỉ ngơi ở đây, đã làm phiền ngài, ta sẽ rời đi ngay.”
Ta xưng “Ta” vì ta không biết mình được coi là thiếp của hắn hay là người hầu trong phủ, ta thậm chí còn không chào hỏi hắn, không hề do dự quay người bỏ đi.
“Đừng lo lắng."
“Cái gì ạ?"
"Ý ta là đừng bận tâm. Ta vừa về đến nhà, nghe thấy tiếng thở dài trong vườn, tò mò đi tới xem thôi, không ngờ lại là nàng."
Đúng vậy, hắn là Trấn phủ sứ Cẩm y vệ, kỹ năng tuyệt vời, thính giác của hắn không ai có thể so sánh được, trong đêm tối nghe được tiếng thở dài của ta cũng không có gì ngạc nhiên.
Ta không biết phải trả lời thế nào, giữa chúng ta không có gì để nói cả.
Một lúc sau, ta mới dám từ từ ngẩng đầu lên, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ta: “Thưa đại nhân…ngài có muốn ăn không?”
Thật trùng hợp trên tay hắn cũng có một gói giấy, bên trong cũng là đồ ăn nhẹ.
Thôi Xung nhìn thoáng qua: “Ta có mua rồi.”
Hắn đưa gói giấy cho ta, lấy một miếng bánh ngọt của ta đưa lên miệng bắt đầu ăn: “Bánh của Nguyệt Đường à?”
Ta thậm chí còn không nhớ tên của tiệm bánh, nhưng hắn vừa cắn một miếng đã nhận ra ngay.
“Bánh này rất mắc tiền đúng không?”
“Một xu thôi.”
“Một xu?" Thôi Xung sửng sốt.
Lúc này ta mới hiểu, Nguyệt Đường là một cửa hàng bánh ngọt lâu đời, giá bánh thấp nhất cũng là hai lượng. Nhưng bà chủ lại rất tốt bụng chỉ tính cho ta với giá một xu.
Ta vô cùng biết ơn!
Thấy ta trầm ngâm suy nghĩ, Thôi Xung lại hỏi: “Lương một tháng của nàng bao nhiêu?”
Ta không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, ta chỉ có thể nói thật: “Ta không có tiền lương hàng tháng”.
"Không? Tại sao không?"
Ta thấp giọng giải thích cho hắn, người hầu có công việc mới có tiền, ta không có việc làm nên không có tiền.
“Không có tiền lương hàng tháng, những năm qua nàng sống thế nào?”
Ta không giấu diếm, vẫn thành thật trả lời: “Ta ở sân sau ăn cơm cùng với họ. Thỉnh thoảng, khi mọi người bận việc sẽ nhờ ta giúp đỡ. Ta làm tốt họ sẽ thưởng cho ta vài đồng.”
Thôi Xung không nói gì, hắn suy nghĩ một lúc rồi đặt lại miếng bánh đã cắn hai miếng vào tay ta.
Hắn móc túi tiền ở thắt lưng ra và lấy ra mấy lượng bạc.
Hắn có chút ngượng ngùng đưa cho ta: “Ta không biết hôm nay là sinh thần của nàng nên không chuẩn bị quà cho nàng được. Cầm lấy số bạc này…nàng thích gì thì cứ mua.”
Ta muốn từ chối nhưng hắn không cho ta một cơ hội nào. Dúi số bạc vỡ vào tay ta rồi quay đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
7.
Ta về phòng giấu số bạc vỡ dưới gối. Hôm sau ta hơi đau đầu nên nằm lâu hơn thường ngày, tỳ nữ ngủ cùng ta cũng đã đi làm việc.
Ta đóng cửa lại và đếm số bạc Thôi Xung đưa cho, hoá ra là năm lượng, còn nhiều hơn số tiền ta kiếm được từ việc bán hoa nhung mấy năm qua.
Tính cả số tiền kiếm được trước đó, trong tay ta đã có tám lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luu-ly-co-nuong/chuong-3.html.]
Tám lượng, lại là tám lượng…
Ta nhớ đến người môi giới năm xưa đưa ta đi vài con phố đã kiếm được hai lượng bạc từ Thôi phủ.
Nếu bà ấy không lấy hai lượng bạc đó ta đã đủ tiền chuộc thân rồi.
Chuyện đêm qua đã bị bóng tối che đậy, trong Thôi phủ không ai biết cả.
Ta cũng không ngốc mà đi nói cho người khác biết, Thôi Xung cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
Chúng ta vẫn bình thường như trước, cuộc sống của ai người đó sống.
Chỉ là trong lòng ta luôn có một khúc mắc.
Vì sao bà chủ của Nguyệt Đường lại giúp ta như vậy, nhưng ta cũng không thể nhận ân huệ của người khác mà không có lý do được.
Điều duy nhất ta có thể làm tốt là làm hoa nhung. Ta cẩn thận làm một bộ kẹp tóc hoa nhung.
So với những người khác, có thể thấy rõ rằng tay nghề tinh xảo hơn.
Ta hài lòng và bưng chiếc khay nhỏ ra phố.
Tiệm bánh Nguyệt Đường không khó tìm. Bà chủ dường như biết được mục đích của ta, mỉm cười chào đón.
Nàng ấy cầm chiếc kẹp tóc hoa nhung, khen ngợi tay nghề của ta rất tốt.
Ta nhìn chiếc kẹp tóc bằng ngọc trắng và đôi khuyên tai nạm ngọc trên tai của nàng ấy.
Ta có phần xấu hổ nói với nàng ấy: “Ta chỉ biết làm cái này thôi, nó chẳng có giá trị gì cả. Nếu bà chủ không thích thì cứ coi nó như một món đồ chơi…”
Ta chưa kịp nói xong thì bà chủ nhà đã lịch sự khen ngợi tay nghề của ta rất tinh xảo, nàng ấy nói chiếc kẹp tóc hoa nhung này vượt xa giá trị của cái bánh kia.
Ta cười tươi như hoa, chào tạm biệt bà chủ.
Tâm trí ta bị cuốn vào lời khen của bà chủ Nguyệt Đường, vui vẻ bước đi với chiếc khay trên tay, ngay cả người bên cạnh gọi cũng không nghe thấy.
Mãi đến khi cô nương bán khăn tay nhắc nhở thì ta mới dừng lại.
Thì ra là một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc đang gọi ta.
8.
Nàng ấy là Vân Nhi, là kỹ nữ đứng đầu bản ở Xuân Hoa Lâu, kỹ năng đàn tỳ bà của nàng ấy không ai sánh có thể sánh bằng.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
"Đã lâu không gặp Lưu Ly cô nương, ta còn tưởng rằng cô không bán hoa nhung nữa."
Vân Nhi là khách hàng lớn của ta. Nàng ấy là một trong số ít nữ tử thích những bông hoa nhung đơn giản của ta.
“Gần đây nhà có chút việc, không đi bán được, hôm nay có chút thời gian rảnh rỗi, cầm một ít hoa nhung đi bán. Vân Nhi tỷ xem xem có thích cái nào không."
Vân Nhi không nhìn vào chiếc khay trên tay ta mà thay vào đó đưa ra yêu cầu của riêng mình, "Hôm đó ta đã mua vài đôi bông tai, các tỷ muội của ta rất thích chúng. Lưu Ly cô nương có thời gian làm cho ta thêm vài đôi không, ta muốn tặng cho họ.”
Nói xong quay người ra hiệu cho người hầu ở phía sau đưa cho ta hai túi tiền.
Người hầu của nàng ấy là Tử Đàm cũng quen biết với ta, vừa đưa tiền vừa nói: “Đây là tiền mua bông tai, khi làm xong Lưu Ly cô nương hãy đưa đến Xuân Hoa Lâu, số còn lại là thưởng cho cô đấy.”
Sau khi cảm ơn Vân Nhi, ta đứng bên đường nhìn hai chủ tớ họ rời đi rồi quay lại chuẩn bị trở về nhà.
Khi ta quay lại, nhìn thấy Thôi Xung đang cưỡi ngựa ở ngay phía sau lưng ta, ánh mắt sắc bén đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Ta không biết hắn xuất hiện từ khi nào, có nghe được chuyện của ta và Vân Nhi không.
Không dám đối mặt với ánh mắt của hắn, ta cúi đầu quay người sang hướng khác.
Người qua đường cười trêu chọc, chỉ nghĩ ta xấu hổ khi bị một nam nhân nhìn chằm chằm vào người, nhưng họ lại không biết nguyên nhân thực sự khiến ta cảm thấy sợ hãi.
Cho đến khi Thôi Xung dẫn mọi người đi xa, cô gái bán khăn thêu nhẹ nhàng nhắc nhở ta: “Bọn họ đã đi rất xa rồi.”
Ta gật đầu, nhận ra toàn thân mình lạnh ngắt, ngay cả bàn tay cầm khay cũng hơi run lên.
Ta không dám tiếp tục bán hoa nhung nữa vội vàng chạy về Thôi phủ.
Nửa khuya, Hoài An người hầu thân cận của Thôi Xung đến tìm ta: “Lưu Ly cô nương, đại nhân mời cô qua thư phòng.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến tất cả người hầu ở sân sau chấn động.
Ta không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì nên giả vờ bình tĩnh nói với Hoài An: "Xin lỗi…huynh có thể đợi ta một lát không? Ta đi rửa mặt rồi sẽ đến ngay."
Trở về phòng, ta hít một hơi thật sâu, xé miếng vải trên gối, lấy số bạc vỡ bỏ vào túi.
Ta cầm túi tiền đi ra ngoài. Hoài An cũng không rời đi mà đứng đợi ta.