Lưu Châu Lấp Lánh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-07 17:20:42
Lượt xem: 265
Anh ấy nói với tôi, đến năm lớp 11 sẽ phân ban theo khối tự nhiên và xã hội. Học khối tự nhiên thì cơ bản sẽ không học các môn xã hội, chỉ cần thi đại học đạt điểm qua môn là được. Vì vậy, tôi hoàn toàn có thể lựa chọn ngay từ bây giờ, đi trước một bước, củng cố nền tảng trước.
"Khối tự nhiên tương đối dễ xin việc, khối xã hội cần ghi nhớ nhiều, phù hợp với con gái hơn, em tự chọn đi."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Đêm hôm đó, trời đầy sao. Anh hai kể về quá khứ, giọng nhẹ tênh.
Nhưng khi anh ấy một mình vượt qua những ngọn núi này, chắc hẳn đã rất gian nan vất vả.
Giờ đây, anh ấy cầm đèn soi sáng, lập tức quay lại dẫn đường cho tôi, hy vọng tôi có thể ít đi đường vòng.
Tôi quyết định. Tha thứ cho chuyện anh ấy hồi nhỏ đã bỏ chuột c.h.ế.t vào chăn của tôi.
Tôi muốn dễ xin việc, tôi muốn kiếm nhiều tiền. Vì vậy, tôi đã chọn khối tự nhiên, từ bỏ lịch sử, chính trị và địa lý.
Vì số môn học ít hơn, nên tôi có thể tập trung hơn, việc học cũng đỡ áp lực hơn rất nhiều, hơn nữa có thể cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ của bản thân.
Nhưng kỳ thi giữa kỳ, tôi xếp hạng hơn bốn mươi trong lớp. Vì điểm các môn xã hội quá kém, kéo điểm tổng xuống.
Mẹ ruột biết điểm số của tôi, chép miệng nói: "Tôi đã nói rồi, nó không phải là đứa học giỏi, điểm số thế này chắc chỉ thi đỗ trường loại ba thôi."
Người trong làng cũng nói: "Tiền nhà lão Tống xay xát lúa chắc là nhiều quá không biết tiêu gì."
"Thằng Lưu Tài đến giờ vẫn chưa lấy vợ, họ cũng chẳng sốt ruột gì!"
Sao lại không sốt ruột. Mợ sắp c.h.ế.t vì sốt ruột rồi. Mợ nghĩ tôii nghĩ lui, cảm thấy vẫn là do điều kiện gia đình quá kém.
Sau kỳ nghỉ đông năm lớp 10, cậu cũng đi theo đội thầu làm công trình.
Làm việc trên công trường dãi nắng dầm mưa, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, rất vất vả, nhưng một tháng được ba nghìn tệ, kiếm được nhiều hơn hẳn so với xay xát lúa.
Mợ thì nấu cơm cho mọi người trên công trường. Ngoài tiền công, mợ còn có thể nhặt được ít dây thép phế liệu linh tinh, tính ra cũng kiếm được gần hai nghìn tệ.
Mợ tăng tiền sinh hoạt phí của tôi lên ba trăm tệ: "Anh hai con hồi đó mợ chỉ cho có hai trăm năm mươi thôi, đợi đến lúc con đi làm, số tiền này phải trả lại cho mợ gấp năm lần, biết chưa?"
Con biết rồi con biết rồi.
Sống với nhau bao nhiêu năm, tôi dần dần hiểu được tính tình của mợ. Mợ chỉ là miệng nói lời cay nghiệt nhưng lòng dạ lại mềm mỏng.
Kỳ nghỉ đông năm lớp 11, anh cả cuối cùng cũng dẫn bạn gái về nhà. Mợ vui mừng khôn xiết, lo liệu chuyện kết hôn.
Thế nhưng cô gái đó đòi mười vạn tiền sính lễ, lại còn phải mua một căn nhà ở huyện.
Điều này vượt quá khả năng của cậu mợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luu-chau-lap-lanh/chuong-6.html.]
Cậu ngồi dưới mái hiên hút hết cả bao t.h.u.ố.c lá Phù Dung.
Tuyết rơi đầy trời.
Tuyết vốn dĩ nhẹ nhàng như vậy, nhưng rơi trên vai ông lại nặng trĩu, đè cong cả sống lưng.
Mẹ ruột lại lên tiếng: "Nếu các người nghe lời tôi, không cho Lưu Châu đi học, để nó lấy chồng, thì bây giờ cũng cưới được con dâu rồi."
Bà ấy lại bày mưu cho anh cả: "Con cứ 'phịch' cho nó có bầu, có con rồi thì một đồng cũng không cần, nó cũng sẽ phải lấy con thôi."
Lúc bấy giờ trong làng có không ít người đàn ông kết hôn theo cách này.
Người cậu hiền lành lần đầu tiên nổi giận mắng: "Cô im miệng đi, sau này chuyện nhà tôi cô đừng xen vào nữa."
Mẹ ruột vừa mắng vừa bỏ đi: "Tôi làm vậy đều là vì các người, không biết tốt xấu."
Cuối cùng chuyện kết hôn này cũng không thành. Anh cả suy sụp tinh thần, nghỉ việc luôn.
Mợ rất buồn, tóc bạc đi nhiều: "Nó sắp hai mươi sáu tuổi rồi, chẳng lẽ định ế vợ cả đời sao."
Sau khi nghỉ việc, anh cả lắp mạng, mua một chiếc máy tính cũ. Nước bọt của người trong làng, suýt nữa thì nhấn chìm nhà tôi.
Người thì nói cậu mợ bị mỡ heo che mắt, nuôi đứa cháu gái vô tích sự này cuối cùng lại làm hỏng cả con trai.
Người thì nói anh cả hoàn toàn hỏng rồi, không kiếm tiền, suốt ngày ru rú trong nhà chơi máy tính.
Mợ nhờ vả khắp nơi để xem mắt cho anh cả. Nhưng người ta nghe nói tình hình gia đình như vậy, đều từ chối.
Mợ lo anh cả nghĩ quẩn, nên cũng không đi làm công trình nữa.
Anh cả ban ngày ngủ li bì, đến tối thì gõ bàn phím như bay.
Mợ không nhịn được nữa, khuyên anh ấy: "Bạn gái rồi sẽ có lại, con phải phấn chấn lên, không thể suốt ngày chơi máy tính."
"Con không phải chơi máy tính, con đang viết tiểu thuyết kiếm tiền."
Anh cả nói làm công nhân cả đời cũng chẳng có tương lai, anh ấy muốn làm gì đó có tiền đồ.
Mợ không tin.
Tôi muốn xem anh cả viết tiểu thuyết gì.
Anh cả không chịu: "Đây không phải thứ để con gái xem."
Tôi cũng bán tín bán nghi. Cũng phải rất lâu sau, tôi mới biết, lúc đó việc quản lý mạng chưa nghiêm ngặt như bây giờ, anh cả viết truyện "cận H".