Lương Xuân Hảo Cảnh - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-12-19 14:26:20
Lượt xem: 1,040
Nếu hắn chưa từng thích ta, có lẽ ta đã cam chịu. Nhưng hắn nói thích ta, vậy mà vẫn đối xử với ta như thế, điều đó chẳng phải càng đáng hận hơn sao? Rõ ràng hắn có mấy năm trời để nói rõ ràng với ta, nhưng lại đợi đến khi ta c.h.ế.t mới hối hận. Khi đó, hắn đã làm gì?
Ta lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, rồi thản nhiên lắc đầu:
“Tạ Lương, lúc trước ta thích ngươi, chẳng qua vì khuôn mặt của ngươi. Chút tình cảm ấy đã sớm phai nhạt rồi. Ta và ngươi không còn khả năng gì nữa, đừng dây dưa với ta.”
Nói rồi, ta quay người bỏ đi.
“Tiểu Xuân!”
Hắn vội vàng kéo ta lại, cầu khẩn:
“Xin nàng đừng đối xử với ta như vậy, ta thực sự biết lỗi rồi!”
“Tạ Lương, ngươi có biết xấu hổ không? Ta đã nói không cần ngươi, buông ra!”
Hắn không chịu, lại càng ôm chặt ta hơn, giọng nói trở nên cố chấp và vô lý:
“Ta không buông! Ta sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi ta nữa! Tiểu Xuân, ta biết nàng chỉ đang giận dỗi ta, chỉ đang trả thù ta, không sao cả. Ta không để ý, chỉ cần nàng trở về bên ta…”
“Buông ra! Đau!”
Ta vùng vẫy hết sức, nhưng vô ích. Đột nhiên, một viên đá bay tới, đánh mạnh vào cổ tay Tạ Lương.
Hắn giật mình, cả người run lên, buông ta ra, đau đớn ôm lấy cổ tay.
Ta vội vàng quay đầu lại.
“Lương Kiệm? Sao ngươi lại ở đây?”
Lương Kiệm mím môi, khẽ cười, giọng nói ấm áp:
“Ta đến đưa tiểu thư về nhà.”
Gió bên sông nổi lên, hắn đứng đó, khiến người ta bất giác cảm thấy yên tâm.
Tạ Lương nghiến răng, ánh mắt đầy căm ghét nhìn hắn:
“Ngươi là cái thứ gì? Dựa vào đâu mà đưa Tiểu Xuân đi?”
Lương Kiệm kéo ta ra sau lưng, ánh mắt tối lại:
“Tiểu thư nhà ta cao quý như ngọc, há có thể để hạng vô lại như ngươi xúc phạm? Nếu ngươi dám bước thêm một bước, ta sẽ g.i.ế.c ngươi.”
“Ngươi…”
Tạ Lương bị dọa sững lại, không dám động đậy. Hắn biết, Lương Kiệm thực sự có thể g.i.ế.c hắn.
“Được rồi, Lương Kiệm, chúng ta về thôi.”
Nếu thực sự g.i.ế.c Tạ Lương, hắn cũng sẽ bị xử trảm, chẳng đáng chút nào.
“Vâng.”
Lương Kiệm thu lại ánh mắt, mỉm cười nhẹ nhàng với ta, rồi dắt ta rời khỏi bờ sông.
Tạ Lương đứng nhìn theo bóng lưng chúng ta, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, nhưng lại ngày càng lạnh lẽo.
11
Lương Kiệm nắm tay ta, đi một quãng đường dài, dường như quên không buông ra.
Tay hắn rất ấm, được hắn nắm lấy, những ấm ức và khó chịu trong lòng ta dường như tan biến, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.
Cảm giác có người đứng ra bảo vệ mình, quả thật rất tốt.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, ta như bừng tỉnh, rút tay lại, mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luong-xuan-hao-canh/phan-7.html.]
“Khụ khụ, Lương Kiệm, vừa rồi chiêu thức của ngươi lợi hại thật đấy, học ở đâu vậy?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hồi nhỏ có học qua đôi chút, chỉ là hoa quyền túy cước mà thôi.”
Hắn ngập ngừng, rồi hỏi ta:
“Hôm nay, vì sao tiểu thư lại gặp người đó?”
Chuyện này…
Ta hơi chột dạ, quay đầu sang hướng khác, đáp:
“Hắn muốn dụ dỗ ta, ăn trộm công thức thuốc nhuộm của nhà ta, bị ta phát hiện nên… nên tức giận mà làm càn!”
“Thì ra là vậy.”
Hắn tin ngay, gật đầu:
“Âm mưu sâu thật.”
12
Sáng hôm sau, vừa mở mắt, ta đã nghe tiếng khóc của Vân Châu, liền vội chạy ra xem.
“Tạ Lương! Ngươi thật vô lương tâm! Tại sao lại đối xử với ta như vậy! A!!!”
“Chuyện gì thế này?” Ta vội hỏi.
Mẹ của Vân Châu thở dài:
“Haiz, Tạ Lương bỏ đi rồi. Không biết làm sao, hắn đột nhiên được rửa sạch thân phận tội nô. Sáng nay, để lại một trăm lượng bạc rồi đi luôn.”
Ta sững người.
Kiếp này, thời gian Tạ Lương được rửa sạch oan khuất đã sớm hơn. Nhưng cũng phải, hắn trọng sinh, tất nhiên muốn thoát tội càng sớm càng tốt.
Cũng tốt, hắn đi rồi, ta cũng được yên ổn.
Ta vỗ vai Vân Châu, an ủi:
“Không sao đâu, Vân Châu. Ta đã nói rồi, hắn chẳng phải người tốt đẹp gì, đi rồi thì càng tốt.”
“Nhưng… nhưng ta đối với hắn tốt như vậy mà…”
“Vậy chẳng phải tỷ lãi đến chín mươi lượng bạc sao! Bỏ ra mười lượng mua hắn, xoay người liền thu về chín mươi lượng, quả thực là thiên tài kinh doanh, đến ta cũng phải tự thẹn không bằng!”
“À… cũng phải.”
Vân Châu lau nước mắt, tâm trạng khá hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu, từ xa nhìn thấy Lương Kiệm đang làm việc trong sân nhà ta.
“Nam nô nhà muội càng nhìn càng tuấn tú, Tiểu Xuân, ta đưa muội hai mươi lượng, bán hắn cho ta, được không?”
Ta quay đầu nhìn Lương Kiệm, lập tức nổi giận:
“Ta hảo tâm an ủi tỷ, tỷ lại mưu tính với ta?”
“Năm mươi lượng!”
“Không bán!”
“Muội… nói là an ủi ta, vậy mà đến một nam nô cũng không nỡ nhường, rõ ràng không thật lòng!”
Nói xong, nàng òa lên khóc lớn.
“Khóc c.h.ế.t đi cho rồi!”
Ta mặc kệ nàng, tức giận quay về nhà.