Lương Sử: Mạnh Ngọc - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:24:59
Lượt xem: 4,132
Mạnh Từ dập đầu trước ta, không nói thêm gì nữa.
Ta giải tán Thượng thư phòng, những đứa trẻ đã trưởng thành được vào triều nhận chức, những đứa chưa trưởng thành thì về nhà tiếp tục dùi mài kinh sử.
Đêm khuya, ta truyền gọi Mạnh Từ đến. Con bé chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, ánh mắt kiên nghị, trầm tĩnh và nghiêm túc.
Ta nhìn A Từ thật lâu, không tìm thấy điểm nào giống huynh trưởng của ta.
Là giống mẫu thân con bé sao?
Ta hỏi về học vấn của con bé, rồi nói: “Ngày mai dọn vào Kiến Chương cung, theo trẫm học tập.”
Mạnh Từ đáp: “Thần tuân lệnh.”
Mạnh Từ là một đứa trẻ tốt, dù xuất thân không tốt, nhưng con bé biết nắm bắt mọi cơ hội, chăm chỉ học tập, đối diện với bao nhiêu khó khăn cũng đều chịu đựng.
Mạnh Từ giỏi trị văn*, nhưng không thông trị võ, nhưng con bé biết rõ năng lực của mình, một khi đã tin tưởng thì không nghi ngờ.
*Trị văn: là thuật ngữ dùng để chỉ việc cai trị hoặc quản lý các vấn đề về văn hóa, giáo dục, hành chính và các lĩnh vực dân sự trong một quốc gia. Nó thường được dùng đối lập với "trị võ", tức là việc cai trị hoặc quản lý các vấn đề về quân sự và quốc phòng.
Điều này thật hiếm có.
Dần dần, A Từ cũng có thể tự mình đảm đương công việc, ta dẫn A Từ vào dân gian, thăm dò nỗi khổ của dân; dẫn con bé cày ruộng, trải nghiệm nỗi vất vả của công việc lao động. Đứa trẻ này lộ ra nụ cười, theo ta đến trại trẻ mồ côi, nấu ăn cho bọn trẻ, giặt giũ quần áo, săn b.ắ.n và cưỡi ngựa, dáng vẻ rất anh dũng.
Hứa Tín Chi đã về hưu, ta gọi ông trở lại, làm Thái phó cho Mạnh Từ.
Mai Chấp Phong lấy vợ sinh con, con trai trưởng được đưa vào cung cùng học với Mạnh Từ.
Ngày Mạnh Từ mười lăm tuổi, ta lệnh cho Phùng Thanh cầm chiếu thư, phong Mạnh Từ làm Thái tử.
Nàng sẽ là một vị đế vương tốt.
Những việc ta chưa hoàn thành, nàng có thể thay ta hoàn thành.
A Man cũng đã già, không còn dáng dấp của một thiếu nữ nữa, suốt ngày cười tươi, làm quản sự cung nữ ở Kiến Chương cung, các tiểu cung nữ đều kính trọng nàng, nàng suốt ngày oai phong lẫm liệt, rất có khí thế. Nàng đến bên ta khi ta mười ba tuổi, đã lỡ mất những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, ta từng nói sẽ cho nàng của hồi môn, gả nàng đi, sinh con đẻ cái, nàng bĩu môi nói: “Nô tì không muốn. Trong cung có ăn có uống, địa vị cũng cao, gả ra ngoài lại phải hầu hạ cả gia đình họ, nam nhân trên đời nhiều kẻ bạc tình, nô tì chỉ muốn theo nữ lang cả đời.”
Ta cười nói: “Tốt!”
Mạnh Từ chạy vào, nói với ta: “Bệ hạ, tuyết rơi rồi.”
Cao Lượng Hành mang đến một bình rượu nóng, nói: “Bệ hạ nên uống ít thôi.”
Ta uống hai chén, nói với Mạnh Từ: “Tương lai nếu ngươi muốn thành hôn sinh con, thì phải nắm vững triều đình, chớ để kẻ gian thừa cơ lợi dụng.”
Mạnh Từ nghiêm túc tiếp thu.
Ta nói: “Ngươi giỏi trị văn, nhưng không thể bỏ bê trị võ, vạn lần không được trọng văn khinh võ, để mất cơ nghiệp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luong-su-manh-ngoc/chuong-35.html.]
“Sau này khi ngươi đăng cơ, nếu có đồng môn không hòa hợp mà làm quan, hoặc là kiểm soát, hoặc là tiêu diệt mối đe dọa, là Mạnh Từ thì có thể mềm lòng, nhưng đã là đế vương thì vạn lần không thể.”
“Những trọng thần từng theo trẫm không được khinh mạn, họ sẽ một lòng phò tá ngươi. Nếu họ phạm lỗi lớn, trừ phi là g.i.ế.c vua phản loạn, không được hại tính mạng họ, dù cắt chức cũng phải giữ cho họ ba đời phú quý.”
“Tổ phụ của ngươi đã dọn đường cho trẫm, trẫm cũng dọn đường cho ngươi, Mạnh Từ, đừng phụ lòng của chúng ta.”
Mạnh Từ như nhận ra điều gì, nước mắt lã chã gọi ta là ‘cô cô’.
Ta nói với Mạnh Từ: “Được rồi, lui ra đi, ta mệt rồi.”
Con bé vẫn khóc, nhưng vẫn cung kính đứng dậy, dập đầu rồi rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng A Từ, nói: “Mạnh Từ, đừng để giang sơn Đại Lương diệt vong trong tay ngươi!”
A Từ nghẹn ngào đáp: “Thần sẽ ghi nhớ lời dạy của bệ hạ!”
Ta nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Cảm giác của ta kéo dài rất lâu, linh hồn như bay lên, bên tai mơ hồ vang lên tiếng ca.
Ta nhớ lại rất nhiều chuyện.
Phụ thân dạy ta luyện võ, mẫu thân vá áo cho ta, kế mẫu nhét cho ta một miếng kẹo.
Cối xay gió bên đường, ta chạy ra ngoài chơi, đánh nhau với những hiệp khách, ta nhìn thấy trăng ở Yên Sơn Quan, cát vàng ở Nhu Nhiên, xương cốt ở khắp nơi, rượu pha lẫn cát, thời tiết nóng bức ở Linh Châu, phơi nắng khiến A Man khóc không thành tiếng, Thanh Khê gảy đàn tỳ bà cười nhẹ với ta, trẻ con vừa chạy vừa cười đùa, lúa trong ruộng mọc rất tươi tốt, học đường có bọn trẻ con đang đọc sách.
Ta nhìn thấy rất nhiều người, nhớ lại rất nhiều chuyện.
Quả thật ta đã già rồi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta từng là quý nữ, từng là du hiệp*, từng là ăn mày, từng là công chúa, và cũng từng là đế vương.
*Du hiệp: là một thuật ngữ trong văn hóa Trung Quốc, dùng để chỉ những người phiêu bạt khắp nơi, hành động theo lý tưởng riêng của mình, thường là bảo vệ kẻ yếu, chống lại bất công. Du hiệp có thể được coi như những hiệp sĩ giang hồ, có tinh thần trượng nghĩa, không thuộc về bất kỳ thế lực nào, và thường hoạt động độc lập hoặc theo nhóm nhỏ.
Ta đã khiến người nghèo khó được no bụng, khiến trẻ em được đọc sách, khiến dân chúng bị chà đạp được ngẩng cao đầu làm người.
Có lẽ, cuộc đời này đã trọn vẹn.
Năm Lương Thái Hi thứ mười chín, hoàng đế băng hà, được truy tôn thụy hiệu là Văn* —— "Lương Sử*"
*Thụy hiệu: là một tên gọi danh dự được đặt sau khi một người, thường là hoàng đế hoặc quý tộc, qua đời.
*Văn: thường biểu thị sự văn minh, trí tuệ và tài năng.
*Lương Sử: Trích dẫn từ "Lịch sử triều Lương", một tài liệu lịch sử ghi chép về triều đại nhà Lương.
Hết.