LÚC TA XUẤT QUAN, MỌI THỨ ĐỀU THAY ĐỔI - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-06-10 10:22:57
Lượt xem: 602
28.
Cảnh vật lại thay đổi, ta thấy được một đứa trẻ.
Cửa cung bị phá huỷ, tiếng trẻ con khóc mãi không nguôi. Nữ nhân ở bên cạnh khóc lóc cầu xin người nam nhân đang mặc long bào.
“Độ nhi là hài tử duy nhất của hai ta, sao ngài lại nỡ lòng nào đưa con cho họ!”
Đứa bé kia là Tần Độ hồi còn nhỏ.
Nam nhân mặc long bào ôm vợ con hắn: “Chỉ có thế thì dòng dõi của chúng ta mới không bị cắt đứt. Độ nhi là hy vọng của chúng ta!”
Nữ nhân do dự thút thít một lúc, sau đó thả tay. Đứa trẻ đã bị người khác ôm đi mất.
Ta nhìn thấy x.ác c.h.ế.t ở khắp nơi trong hoàng cung, m.á.u tươi b.ắ.n lên mọi chỗ. Một vương triều đã bị sụp đổ, còn Tần Độ là người sống sót duy nhất.
Hắn bị ôm đi chỗ nào đây?
Người đàn ông cao khiết mặc áo trắng nhận lấy đứa trẻ, vụng về dỗ dành. Là sư tôn, là một tia hồn phách của Phạn Hách biến thành người.
“Trên người của con có sợi tơ tình của ta, nhưng ta là Thiên Thần nên không được có nó. Thiên Đạo cho ta thấy đứa bé ấy sẽ thúc tiến tương lai, một người có sợi tơ tình như con chắc sẽ chăm sóc nó tốt hơn ta.”
Sư tôn cũng chẳng phải một tia hồn phách tầm thường của Phạn Hách. Mà là một phách linh hồn có tình cảm.
Là phách duy nhất có tình cảm.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ta thấy được sinh hoạt của sư tôn cùng Tần Độ. Người lớn dạy linh thuật cho trẻ nhỏ, cho đứa nhỏ ăn đồ nấu không hề ngon, đứa trẻ kia thầm đổ đi. Người lớn giả vờ không nhận ra, nhưng lại âm thầm mà đi tập nấu.
Ta lau nước mắt. Cuối cùng cũng biết tại sao sư phụ nấu cơm ngon đến thế.
Cảnh vật xung quanh chuyển đến một mốc thời gian khác. Đó là lúc sư tôn đi cùng Tần Độ đã trưởng thành, rồi gặp được một quả trứng ở trên núi.
29.
Hai người họ cầm quả trứng đó về Lăng Tiêu Tông để chăm sóc tận tâm. Ta nhìn Tần Độ hôm nào cũng thì thầm với nó cả ngày lẫn đêm. Ta thấy sư tôn đắp cho nó cái chăn. Cuối cùng quả trứng cũng nở, một thiếu nữ có sừng rồng chui ra.
Đó là ta.
Đây không phải lần đầu ta thấy vẻ mặt hoảng loạn của sư tôn. Năm xưa lúc thầy ấy dỗ dành Tần Độ cũng trông như này.
Sư tôn đến cầu xin Thiên Tôn. Thầy ấy đến van xin y cho dù có thể bị y huỷ diệt. Thầy ấy van nài một cách đầy khổ sở.
“Con bé là đứa trẻ mà ta… mà ta và tiểu Độ nhận về nuôi dưỡng từng ngày. Ta biết ta không có tư cách để mong cầu ngài thứ gì, ta chỉ van ngài hãy che giấu thân phận của con bé.”
Thiên Tôn im lặng nhìn Tinh Bàn trên trời. “Đứa trẻ đó là rồng, rồng sinh ra, ắt có đại nạn.”
“Nhưng nó không chỉ là rồng, mà còn là một đứa trẻ mà ta đã nuôi lớn… Chẳng lẽ cứ phải cho con bé gánh cái tội mà nó chưa từng phạm phải ư!”
Thiên Tôn nói một cách lạnh nhạt: “Nhưng tai nạn thì cần phải bị bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước, đúng không? Hy sinh một con rồng để đổi lấy bình an của vạn vật là điều đúng đắn.”
“Mà ta chỉ làm theo lẽ phải.”
Sư tôn quỳ trước mặt y: “Xin chờ đã… Xin hãy chờ đến lúc con bé thật sự cố tình tổn thương vạn vật! Đến lúc ấy ta sẽ tự tay g.i.ế.c nó! Xin ngài hãy cho ta sống cùng mấy trò ấy vài năm thôi, thời gian chờ trẻ con lớn lên cũng chỉ là một cái chớp mắt đối với ngài. Ta van nài ngài, nếu có lúc đấy ta sẽ can tâm tình nguyện tự huỷ diệt chính mình.”
Mọi hồn phách đều có nhận thức của chính mình, phải tự huỷ diệt mới có thể tan biến thật sự. Tất nhiên Thiên Tôn không thích tia hồn phách có sợi tơ tình này, vì thế mới để hắn sinh sống một thân một mình ở nơi khác. Bây giờ trước mặt y là một khẩn cầu tốt thế này thì tất nhiên y đồng ý rồi.
“Thế thì chờ đến Đại hội Tiên môn vài chục năm sau vậy, lúc đó bọn chúng cũng đã phải trưởng thành. Đến lúc ấy ta sẽ đến tìm nó… Nhưng tự huỷ diệt cơ à? Đáng giá đến mức đó ư?”
“Đáng giá.”
30.
Ta nhìn sư tôn tự bình tĩnh trở lại rồi đi về Lăng Tiêu Tông. Thầy ấy im lặng đứng dưới tán cây nhìn Tần Độ luyện kiếm cho ta, thầy đã nhìn một lúc lâu thật lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luc-ta-xuat-quan-moi-thu-deu-thay-doi/chuong-8.html.]
“Sư tôn!” Ta của hồi ức gọi thầy. Ông ấy đi ra từ dưới tán cây.
“Tiểu Phù nhà chúng ta đã luyện xong cả chiêu này rồi à?”
“Con và sư huynh Tần Độ đều sắp c.h.ế.t đói rồi! Sao bây giờ thầy mới về… Huhu con muốn ăn bánh hoa ngọt cơ! Sư tôn không cầm về!”
Sư tôn xoa đầu ta: “Con nhóc xấu tính này, hôm nào cũng ăn nhiều đồ ngọt, mấy hôm nữa ta cầm về cho con.”
“Con đâu có xấu tính đâu!” Ta ôm eo Tần Độ rồi làm nũng với thầy: “Sư huynh, huynh nhìn đi! Sư tôn lại nói xấu muội rồi.”
Bây giờ bọn ta không thể trở lại cái cảnh vui cười bình dị trước mặt được nữa.
Ta gọi nhẹ về phía bóng lưng của thầy:“Sư tôn!”
Không ngờ sư tôn quay đầu nhìn về phía ta. Nhìn về phía ta của hiện tại.
Thầy cười với ta, miệng mấp máy không thành tiếng: “Cái con bé hư hỏng này.”
31.
Sau đó là nội chiến khốc liệt của Ma tộc.
Tộc Ảnh Xà là tộc cổ xưa nhất của Ma tộc đã bị các tộc còn lại vây công, cuối cùng chỉ có một con rắn nhỏ chạy thoát. Rắn con bị thương nặng, bị c.h.é.m gần nửa khúc đuôi, trốn tránh mọi nơi. Cuối cùng, nó bò đến biên giới của Nhân giới và Ma giới, thoi thóp nằm thở dưới thân cây.
Tần Độ đang đi chợ đen cả hai giới để mua dược liệu quý, thấy vậy liền mang nó về để làm đồ chơi của ta. Ta xin sư tôn chữa cho con rắn nhỏ đấy, chăm sóc nó hết lòng như một đứa trẻ chơi đồ hàng. Sư huynh Tần Độ cũng thích mãi không rời. Mãi đến lúc con rắn khoẻ lại thì biến thành Tư Vô Đoan, một thiếu niên ít nói.
Có vẻ vì đã thấy qua quá nhiều cảnh m.á.u tanh, tăm tối nên tính cách của Tư Vô Đoan khá cực đoan. Hắn thừa lúc bọn ta không ở chỗ hắn liền tự hại mình rất nhiều lần. Bọn ta chỉ biết hắn đau khổ, nhưng không thể đồng cảm với nỗi thống khổ đấy.
Bọn ta chỉ có thể từ từ ở cạnh hắn được thôi. Bọn ta ở cạnh Tư Vô Đoan như là người nhà, cạnh bên đến lúc đệ ấy khỏe hẳn, đến lúc đệ ấy mở lòng với bọn ta.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cảnh vật trong hồi ức đan xen trước mặt ta, rồi biến thành đêm mà sư tôn cãi nhau với Tần Độ.
“Hôm Đại hội Tiên môn sẽ có người ở Thiên giới xuống đưa tiểu Phù đi.”
“Thầy muốn giao muội ấy cho người trên Thiên giới? Thầy nỡ được ư?” Tần Độ khó hiểu.
“Con cũng biết được thân thế của con rồi đúng không? Con là đứa con còn sót lại của Đế vương Nhân giới, người ở trên đó cũng biết điều này. Nếu Thiên Tôn lấy lý do này để ép buộc con trở về Nhân giới…”
“Vậy con chấp nhận trở về Nhân giới, chấp nhận làm bù nhìn cho bọn họ.”
Khuôn mặt sư tôn lộ vẻ đau thương: “Tiểu Độ à, con suy nghĩ còn thiếu chín chắn lắm. Lòng người là thứ phức tạp nhất, đau khổ của bù nhìn còn đau gấp vạn lần con tưởng đấy.”
“Dù thế nào con cũng không trơ mắt để bọn họ đưa tiểu Phù đi đâu.”
Sư tôn dịu dàng xoa đầu hắn: “Vẫn còn sư tôn cơ mà, ta còn ở đây thì sẽ không để các con chịu khổ đâu.”
“Ta sẽ mở kết giới của Lăng Tiêu Tông vào ngày Đại hội Tiên môn. Con chỉ cần trông coi tiểu Phù, đừng để trò ấy chạy lung tung là được.”
Tần Độ ngập ngừng: “Nhưng đấy là Đại hội Tiên môn mà tiểu Phù đã mong chờ từng ngày mà, muội ấy cố gắng như thế cũng vì…”
“Con đã bao giờ nghĩ vì sao Sư Lan Phù là rồng nhưng vẫn chưa bao giờ đột phá cấp Luyện Khí cho dù đã rất cố gắng chưa?”
“Chẳng lẽ…”
“Chính ta đã phong ấn nội đan của trò ấy. Làm vậy cũng chỉ để trò ấy không gặp rắc rối, để bảo vệ con bé. Vì thế nên tu vi của con bé sẽ không thể tăng tu vi của mình được. Đại hội Tiên môn lần này cũng chỉ cần tu sĩ trên cấp Luyện Khí mà thôi, cho dù tiểu Phù có đi theo hay chăng nữa thì cũng không cần con bé vào thi đấu. Con nói cho trò ấy câu này để bình tâm ngồi chờ ở Lăng Tiêu Tông.”
Có vẻ Tần Độ đã nhận ra gì đó: “Vậy sư tôn thì sao?”
Sư tôn lặng im hồi lâu.
…
“Sau này con phải tự chăm sóc cho sư đệ cùng sư muội con rồi.”