LÚC TA XUẤT QUAN, MỌI THỨ ĐỀU THAY ĐỔI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-10 10:20:10
Lượt xem: 516
19.
Tư Vô Đoan không biết tên thật của sư tôn.
Thực ra ban đầu ta cũng không biết đâu. Nhưng hồi còn ở Lăng Tiêu Tông, ta đã nghe thấy sư huynh cãi nhau với sư tôn một lần. Ký ức ấy vẫn còn khắc sâu trong đầu ta, bởi vì đấy là lần đầu tiên ta thấy Tần Độ tức đến như vậy.
“Thầy định để em ấy hi sinh thật ư? Sao thầy nỡ? Phạn Hạc! Tại sao thầy có thể nhẫn tâm như vậy!”
Ai hi sinh? Định làm gì cơ? Ta không hề hay biết.
Khi đấy sư tôn chỉ trả lời lạnh nhạt: “Không nỡ thì làm được gì?”
“Con, ta cùng trò ấy cũng chỉ là tù nhân của Thiên Đạo mà thôi, người nào cũng thế.”
“Chúng ta không thể làm được gì cả. Con phải là người biết rõ điều này nhất chứ.”
Nhớ lại lời Tần Độ nói khi đó, cộng thêm câu nói mê của huynh ấy lúc này, sư tôn ắt hẳn đã biết được thứ gì đó mà bọn ta đều không biết.
Thật ra trong mấy chục năm nay, trừ lúc tức giận và thương cảm khi vừa ra khỏi hang núi ra thì sự tủi thân lúc ta bị nhốt đã tan biến. Dù sao thì năm ấy ta mới là người vi phạm nội quy. Còn bây giờ ta như chú chim di cư mong mỏi trở về nhà để tìm người thân vậy.
Ta đã tìm được Tư Vô Đoan và Tần Độ rồi.
Còn mỗi sư tôn thôi.
20.
Sau khi sắp xếp đủ người để chăm sóc cho Tần Độ, ta lại mất thêm nửa ngày nữa để hồi phục. Ta ăn một chút đan dược để bồi bổ, chờ đến khi cơ thể khoẻ hơn liền đi tìm Phạn Hạc với Tư Vô Đoan.
“Sư tôn á? Lần cuối đệ thấy sư tôn cũng phải mấy năm trước rồi. Thật ra từ cái năm mà sư tỷ bị nhốt ấy, chẳng hiểu sao sư tôn không nhận thêm đệ tử nữa, cho dù nhận để làm đệ tử nội môn như ba chúng ta hay đệ tử ngoại môn thì thầy ấy cũng không nhận.”
(Đệ tử ngoại môn: những người được chấp nhận vào môn phái nhưng vẫn chưa đủ điều kiện để làm nòng cốt. Ngược lại, đệ tử nội môn là các học trò nòng cốt của tông môn.)
Ta hơi khó hiểu. Tuy Lăng Tiêu Tông không thể là đại tông so với những tông môn khác, nhưng mỗi một tu sĩ trong tông đều có đức tốt, cũng không ít người đều muốn đi vào tông môn mỗi năm.
Tại sao sư tôn lại không nhận đệ tử nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luc-ta-xuat-quan-moi-thu-deu-thay-doi/chuong-5.html.]
“Không những thế, sư tôn còn giải tán tu sĩ trong tông khi tỷ bị nhốt. Thầy ấy còn tính toán tương lai giúp họ, người thì sang tông môn khác, người thì rèn luyện ở mọi nơi.”
Tư Vân Đoan ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Sư tôn sắp xếp rất nhanh, cứ như là đã tính từ lâu rồi ấy.”
“Cứ như là đã tính từ lâu rồi.” Ta nhấn lại lời của hắn.
Bây giờ ta cảm thấy như có vô số lụa mỏng đang che đậy sự thật vậy. Ta chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ, nhưng cũng rất là m.ô.n.g lung.
“Nên là chúng ta đi tìm sư tôn kiểu gì đây?”
Tư Vân Đoan chỉ lên trên: “Lên trời. Nếu sư tôn vốn dĩ là Thiên Thần, thế thì chắc chắn bây giờ thầy ấy đang ở Thiên giới.”
“Nhưng sư tỷ ạ, đệ không thể đến Thiên giới ngay với thân phận này được. Hiện tại cả Nhân giới lẫn Ma giới đều lâm vào chiến tranh nên Thiên giới cũng phải đề phòng các giới còn lại.”
“Thế ta phải lên kiểu gì?”
Tư Vân Đoan hạ giọng niệm chú rồi bỗng dưng biến mất trước mắt ta. Ta tìm quanh một lúc mới nhận thấy có một con rắn đen thon nhỏ treo ở cổ tay ta.
“A Đoan?”
“Xì~ Sư tỷ à, tỷ cứ xem đệ là vòng tay tỷ thôi, không cần chú ý quá. Giờ chúng ta đi tới núi Diệt Chu ở Ma giới, chỗ ấy chính là đường biên của Thiên giới và Ma giới.”
“Bay thẳng lên từ núi Diệt Chu thì chúng ta mới đến được Thiên giới.”
21.
Bọn ta vừa đi vừa tạm dừng nghỉ ngơi suốt cả quãng đường, lúc này ta mới nhận ra Ma giới tàn tạ không chịu được. Khói lửa chiến tranh ở khắp nơi, ngoài việc bị Nhân giới tấn công ra còn có rất nhiều nội chiến ở Ma giới.
Ta không hỏi Tư Vân Đoan cái gì cả. Dù có là góc nhìn của hắn với Ma giới hay là chiến cục trước mắt cùng phân tranh giữa các bang phái ở Ma giới, ta cũng không hề hỏi.
Tư Vân Đoan chưa bao giờ thích cái danh “Ma Tôn” này, mà ta cũng không muốn đệ ấy bị thân phận này ép buộc. Hắn có quyền lựa chọn cuộc đời của mình chứ không nên bị ảnh hưởng bởi m.á.u Chân Ma trong người. Nếu tự dưng có kẻ nào đó tự dưng xuất hiện và chỉ vào đệ ấy rồi kêu: “Ngươi chính là Ma Tôn!” thì hắn cũng không cần phải phụ trách cái danh hiệu ấy bằng cả cuộc đời mình.
Đây không phải là trốn tránh trách nhiệm, mà là điều hiển nhiên cần làm.
Ta không tin vận mệnh.