Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÚC TA XUẤT QUAN, MỌI THỨ ĐỀU THAY ĐỔI - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-06-10 10:23:45
Lượt xem: 700

35.

 

Ta ngước lên nhìn hoạt động của Tinh Bàn Thiên Đạo.

 

“Rồng có thể làm mọi cực khổ trên thế gian này trở về bình yên, sư huynh của ngươi cũng không cần sống ngắc ngoải một cách đau đớn như vậy.”

 

Lời tẩy não của Thiên Thần không ngừng bên tai, đã thế hắn còn đá chân vào Tư Vô Đoan đang nằm bất tỉnh ngay bên cạnh.

 

“Sau khi ngươi hy sinh vì vạn vật, sư đệ của ngươi sẽ quên mọi thứ ở quá khứ, mà sống vô tư.”

 

Ta không tỏ vẻ quan tâm nào đến lời của y mà lại chỉ vào Tinh Bàn trên trời rồi hỏi: “Cái này có đủ cứng không?”

 

Thiên Thần hơi tái mặt, khuôn mặt đơ ra: “Ngươi hỏi cái này làm gì? Tinh Bàn Thiên Đạo chính là…”

 

Hắn chưa nói xong thì ta đã hoá rồng bay lên trời, đ.â.m vào Tinh Bàn Thiên Đạo bằng một lực hết sức bình sinh.

 

Sau đó là một tiếng vang lớn vang vọng chân trời, từng cột sáng mà Thiên Đạo chiếu xuống dần biến mất.

 

Lồng giam đã mở.

 

Toàn bộ Tinh Bàn to lớn đã bị ta phá huỷ và đặt trên lưng rồng. Bây giờ ta đúng là gánh vạn vật theo nghĩa đen luôn. Còn siêu nặng nữa chứ. Cái thứ đồ này.

 

Thiên Thần sợ tới mức đen mặt: “Ngươi đang làm gì vậy!”

 

“Ta làm gì á? Nghịch thiên cải đạo thôi ấy mà!”

 

“Ta muốn c.h.ế.t vì người ta yêu thương hơn là hy sinh vì đám người không quen biết.”

 

“Nhưng nếu ta đã được cho năng lực này, thì thôi mua một tặng một vậy.”

 

“Cái chính là giải thoát cho sư tôn, sư huynh cùng sư đệ ta mà thôi. Tiện thể thì giải thoát vạn vật luôn, coi như là trả nợ cho Nữ Thần Uyên Trọng, để cảm ơn một người đánh cờ như nàng vì đã cho bọn ta gặp nhau và có hồi ức tốt đẹp.”

 

Ta ném Tinh Bàn hết sức về phía trước.

 

“Ngô là Thần Long [Phù].”

 

“Nguyện lấy thân thể m.á.u huyết, để khởi động lại thời gian.”

 

“Quét đi tà niệm, giải thoát thương sinh.”

 

Thật ra ta đã hiểu được câu nói mà Uyên Trọng đã nói với ta.

 

“Ngươi là đường lui thứ hai mà ta để lại cho vạn vật.”

 

Nếu ta hy sinh ngay lập tức, thì ta chỉ xoay chuyển thời gian để ổn định lại mọi đau khổ mà thôi. Nhưng nếu ta lấy thân rồng của mình để lôi Thiên Đạo c.h.ế.t cùng, vậy thì thế gian này sẽ không còn Thiên Đạo nữa. Mọi vật được sống lại sẽ không còn bị Thiên Đạo thao túng.

 

Nữ Thần Uyên Trọng vẫn có suy nghĩ của chính mình. Nàng rõ ràng là người đánh cờ, sao nàng lại có thể bị vây trong ván cờ? Thời khắc nàng tặng cho ta quyền được nghịch thiên cải đạo, cũng là lúc nàng mong muốn chính mình được giải thoát.

 

Khi thân rồng đ.â.m vào Tinh Bàn kia lại không hề đau đớn, ta nhận thấy nguyên thần của chính mình đang tan biến vào vũ trụ.

 

Cùng lúc đấy, bên tai truyền đến một thông báo rõ tiếng:

 

“Chúc mừng nickname [Phù] đã sửa chữa thành công bí cảnh 《 Ai nói một đứa củi mục không thể là rồng? 》, đã nhận được khen thưởng.”

 

36.

 

Tôi tỉnh lại từ khoang ngủ đông, nhức hết cả người. Sau đó cúi xuống nhìn tờ giấy đang nắm chặt trong tay: “Tóm tắt nhân vật: Sư Lan Phù, thiết lập là một kẻ không có tài năng nhưng lại là con rồng duy nhất trên thế giới. Do nguyên nhân không rõ nên trò chơi đã có sự cố chương trình, đang yêu cầu phòng quản lý trò chơi sửa chữa.”

 

Tôi giơ chân định bước ra ngoài, nhưng vì nằm quá lâu nên chân bị yếu, không có sức lực. Chuẩn bị trơ mắt ra nhìn mình ngã ra đằng trước, thì bỗng có một ai đó bên cạnh đỡ lấy người.

 

“Cẩn thận một chút.”

 

Tôi nhìn vào mặt anh ấy, không kiềm chế được mà giơ tay lên nhéo.

 

“Tần Độ?”

 

Người đàn ông kia ngơ ngẩn, sau đó hơi đỏ tai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luc-ta-xuat-quan-moi-thu-deu-thay-doi/chuong-10.html.]

“Tôi… Tôi không phải là Tần Độ, ừm… Không đúng nhỉ, tôi tính ra cũng là Tần Độ.”

 

Tôi lại không kìm lại được mà đi vòng quanh anh ta, còn bóp bóp vài cái chỗ vai nữa.

 

Hể, đống cơ bắp này cũng săn chắc y hệt Tần Độ mà!

 

“Thế này là thế nào?”

 

“Tôi là Tần Độ, nhưng không phải Tần Độ trong trò chơi. Tôi là người tạo ra bí cảnh trò chơi 《 Ai nói một đứa củi mục không thể là rồng? 》.”

 

“À à.”

 

Nhớ lại đống cử chỉ vô duyên vừa nãy, tôi xin lỗi một phát xong định đi ra ngoài luôn.

 

Tần Độ ngăn tôi lại.

 

“Cô thấy trò chơi này thế nào? Hay là có cái gì không tốt không? Tôi có thể cải tiến hơn. Mình đến quán cà phê ở tầng dưới được đấy, cô gọi đồ cô thích đi, tôi mời.”

 

37.

 

Đúng là tôi có hơi khát.

 

Tôi nhìn Tần Độ bưng hai cốc sữa lắc cacao tới. Sau đó tôi hút một ngụm, rồi bắt đầu nói chuyện trong ánh mắt mong chờ của anh ta: “Đầu tiên thì tôi phải khen cái đã. Đã có rất nhiều sản phẩm sáng tác rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nữ chính là một con rồng, đã thế lại là một con rồng đầy mạnh mẽ.”

 

Tần Độ cũng gật đầu liên tục: “Mong chờ của tôi về tác phẩm của chính mình là phái nữ cũng có thể là một con rồng có nanh vuốt sắc bén để bảo vệ người khác.”

 

Tôi đặt cốc sữa lắc sắp hút cạn xuống bàn, Tần Độ lại đưa thêm cốc nữa.

 

“Công nhận là làm rồng rất sung sướng, nhưng sao cái thế giới trò chơi này của anh lại bị lỗi vậy?”

 

“Bởi vì thế giới mở quá.”

 

“Hả?”

 

“Vì trò chơi này có rất nhiều loại kết thúc. Trước khi chơi thì trò chơi sẽ phân tích tính cách của người dùng, thế nên tuy rằng thiết lập người chơi giống nhau nhưng nội dung kịch bản lại khác.”

 

“Ví dụ cô thích truyện sảng văn đi, thế thì cô sẽ là chúa tể thế giới, cải thiên nghịch đạo.”

(Cải thiên nghịch đạo: sửa lại quy luật đất trời)

 

“Hay nếu là thích truyện ngọt sủng, thì cô có thể giải cứu thế giới cùng ba NPC nam kia.”

 

Tôi nháy mắt với Tần Độ: “Wao~ Thế thì chắc tôi là truyện nữ chính mạnh mẽ ha!”

 

Tần Độ nhìn tôi nghiêm túc: “Cô khá là ngầu.”

 

Nhìn mặt của anh ta cứ làm tôi nhớ lại vị sư huynh trong trò chơi. Nếu lựa chọn khi kết thúc của trò chơi của tôi là khởi động lại thời gian, vậy họ sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu. Có là ai thì cũng chắc chắn sẽ sống bình an được thôi!

 

“Thật ra tôi có thấy quá trình sửa chữa ở phòng điều khiển. Cô rất thông minh, cũng thật quả quyết, là một người phụ nữ ưu tú và thu hút. Vậy nên tôi muốn xin chân thành mời cô làm việc ở văn phòng chúng tôi.”

 

Tần Độ tự dưng đứng lên, cúi chào tôi thật thấp, sau đó đưa cho tôi một tấm danh thiếp.

 

Tôi nhận lấy, để lên bàn.

 

“Thật ra có một chi tiết làm tôi thấy trò chơi này vẫn chưa phân tích tính cách của tôi một cách thỏa đáng cho lắm, đó là lúc sư tôn nhốt nữ chính trong hang động ba mươi năm. Tôi biết đây là vì muốn bảo vệ tôi, nhưng tôi là một người không thích được người khác che chở, tôi thích sống một cách phô trương thoải mái hơn.”

 

“Thế nên là phân tích của AI vẫn không thể nào chính xác được.”

 

Khuôn mặt Tần Độ lộ vẻ bất an: “Vậy cô…”

 

“Ý của tôi là, thay vì sáng tác thì tôi thích ngồi hưởng thụ hơn. Lý do tôi chọn làm việc ở phòng ban quản lý sửa chữa là vì muốn nhìn xa trông rộng hơn, trải nghiệm những thứ thú vị chưa gặp bao giờ.”

 

“Thế giới của tôi không phải là một cái ao nhỏ bé, mà là một nơi cao hơn, đẹp hơn nhiều.”

 

Đây cũng là câu nói làm tôi mở mang đầu óc của sư huynh trong trò chơi.

 

“Tuy nhiên, tôi rất coi trọng tác phẩm của anh. Mọi người trên thế giới đề có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, đều có đủ năng lực để thoát khỏi trói buộc mang tên [Thiên Đạo], từ đó sống với chính bản thân mình. Nếu anh không nghĩ mình là củi mục, thì anh chắc chắn không phải là thứ đó. Trừ khi đã trải nghiệm đến mức tôi muốn thì tôi sẽ không bao giờ ngừng.”

 

“À không, phải là cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ hướng thật xa về phía trước.”

 

Loading...