Lục Phát Phát - Chương 14: Mở rộng
Cập nhật lúc: 2025-01-16 04:49:26
Lượt xem: 159
Mùa thu hoạch củ khoai lang đến trong niềm vui và sự bận rộn của hai vợ chồng Vương Đình và Lục Phát Phát.
Những luống khoai xanh mướt đã nhường chỗ cho những củ khoai to tròn, vùi mình dưới lớp đất mềm.
Phát Phát sẽ cẩn thận cắt dây khoai lang, xếp lại để mang về nhà.
Vương Đình đi phía sau, thành thạo dùng cuốc, bới đất để lộ ra từng củ khoai vàng óng.
Phát Phát không giấu được niềm vui khi nhặt khoai xếp vào giỏ tre lớn.
"Nhìn này, chàng! Củ nào củ nấy đều chắc mẩy!"
Vương Đình cũng phấn khởi không kém. Hắn kéo giỏ đựng khoai, cùng vợ thu gom từng củ một, nhanh chóng chất đầy hai giỏ lớn.
Sau khi nhặt hết củ, hai vợ chồng bó dây khoai lang thành từng bó. Vác về xếp gọn dưới mái hiên nhà.
"Những dây này để dành trồng tiếp hoặc ai cần thì chúng ta cho làm giống!" nàng nói, đôi mắt ánh lên vui vẻ.
"Ừ, chỉ cần giữ được dây khoai, vụ sau chúng ta lại chẳng lo gì!" Vương Đình đáp, tay thoăn thoắt bó thành từng bó gọn gàng.
Sáng hôm sau, Vương Đình gánh hai giỏ khoai lang lên chợ. Phát Phát đi bên cạnh, trên tay cầm thêm một bó dây khoai nhỏ, gùi nhỏ của nàng cũng chỉ có vài củ khoai, Vương Đình xót vợ, không muốn nàng đeo nặng.
Họ đi thẳng đến quán ăn quen, lúc trước đã mang vài củ khoai đến đây chào hàng, họ đã đặt mua trước khoai lang để làm nguyên liệu chế biến. Chủ quán nhìn thấy khoai, không ngớt lời khen:
"Khoai này vừa to, vừa đẹp thế này, chắc chắn luộc lên sẽ ngọt lắm. Vợ chồng các ngươi đúng là có tay trồng trọt!"
Sau khi giao khoai và nhận bạc, hai vợ chồng ghé thêm vài cửa hàng để mua một ít muối, dầu và một cái cuốc mới. Trên đường về, Phát Phát cẩn thận đếm lại số bạc trong tay, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Trên đường về, hai người rẽ qua nhà thôn trưởng để bàn chuyện khai hoang trên núi. Thôn trưởng nghe ý định của họ thì cười lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luc-phat-phat/chuong-14-mo-rong.html.]
"Đất trên núi bỏ hoang nhiều năm. Các ngươi muốn khai hoang thì cứ việc, ta sẽ ghi lại vào sổ là đất thuộc về vợ chồng các ngươi."
Phát Phát mỉm cười cảm ơn nhưng khi thấy nương tử của thôn trưởng đứng bên cạnh, nàng không ngần ngại rút từ trong tay áo ra một lạng bạc, nhét vào tay bà.
"Thím, chút quà nhỏ này coi như cảm tạ thôn trưởng đã giúp đỡ. Mong sau này nếu có chuyện gì, thôn trưởng và thím cũng chiếu cố đến vợ chồng cháu."
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Nương tử thôn trưởng ban đầu chối từ, nhưng thấy ánh mắt chân thành của Phát Phát, bà cũng vui vẻ nhận.
"Được rồi, có lòng thế này, sau này có gì cần giúp đỡ, cứ nói với chúng ta."
Trong lúc bận rộn khai hoang và lo chuyện ruộng khoai, Phát Phát tình cờ nghe người trong làng xì xào rằng Lý Minh Sơn, người từng là phu quân của nàng ở kiếp trước, đã thi rớt.
"Nghe nói hắn cưới cô nương xinh đẹp nhưng lanh lợi, không chịu cảnh một mình làm hết việc trong nhà còn trượng phu cả ngày chỉ ôm sách mà chẳng làm gì, bảo sao không sinh chuyện!"
Phát Phát nghe những lời này, chỉ cười nhạt.
Kiếp trước, nàng từng là thê tử của Lý Minh Sơn. Vì ủng hộ hắn theo đuổi con đường khoa cử, nàng chấp nhận làm trâu làm ngựa, gánh vác cả gia đình để hắn toàn tâm toàn ý học hành. Thế nhưng, mọi cố gắng của nàng chỉ đổi lại sự coi thường và vô ơn.
Kiếp này, nàng đã không còn là thê tử hắn. Hắn cưới một cô nương khác, còn nàng lại gả cho Vương Đình - một người tuy nghèo khó nhưng thật lòng yêu thương và trân trọng nàng.
Buồn cười kiếp trước hắn thi đậu, cùng nàng lên kinh dự thi, thi rớt thì vứt bỏ nàng cưới tiểu thư quan lại.
Kiếp này nàng vẫn cùng trượng phu lên kinh thành nhưng có giống khoai lang, cuộc sống ngày một tốt hơn. Còn hắn thi rớt, cả cơ hội lên kinh thành cũng không có.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm, hai vợ chồng ngồi bên bếp lửa, bàn bạc về việc khai hoang.
"Ta đã hỏi thăm rồi!" Vương Đình nói. "Đất trên núi khô cằn, nhưng nếu biết cách trồng, chắc chắn sẽ thu hoạch được. Chúng ta cứ như trước đây, có thể bắt đầu từ những mảnh nhỏ, từng bước mở rộng."
Phát Phát gật đầu. "Chàng nói đúng. Chỉ cần kiên trì, đất nào rồi cũng sẽ cho ta trái ngọt."
Nhìn ánh mắt kiên định của chồng, nàng cảm thấy tràn đầy niềm tin. Kiếp này, nàng không cần làm trâu làm ngựa cho ai.
Nàng chỉ cần cùng chồng chung sức, từng bước xây dựng một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.