Lúc biết yêu người thì đã muộn - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-20 14:32:16
Lượt xem: 129
Hắn gầy yếu hơn ngày ta sang Đông Ly
Vân Vạn Thạnh đuổi hết mọi người ra ngoài, ngồi bên giường, nắm lấy tay ta, nói: “Thi Thi, nàng chịu khổ rồi.”
“Vì sao không sớm nói cho trẫm biết nàng chính là người năm xưa đã cứu trẫm, nếu trẫm biết, trẫm nhất định không để nàng đi Đông Ly.”
Ta từ từ rút tay khỏi tay Vân Vạn Thạnh, nói: “Hoàng thượng, tiểu nữ không muốn ở lại trong cung, xin hoàng thượng cho tiểu nữ trở về Túy Xuân Lâu.”
Vân Vạn Thạnh khựng lại một chút, không nắm tay ta nữa, mà để tay rủ xuống bên cạnh, nói: “Nàng còn giận trẫm sao?”
“Trẫm biết trẫm đã phụ nàng, trẫm có lỗi với nàng và con chúng ta, bây giờ trẫm biết nàng chính là người năm xưa đã cứu trẫm, trẫm nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
“Trẫm không thể đưa nàng trở lại nơi như Túy Xuân Lâu.”
“Trong cung có nhiều chỗ cho nàng ở, nàng cứ yên tâm ở lại, trẫm cũng muốn để ngự y giúp nàng điều trị cơ thể, tránh để lại bệnh cũ.”
Ta nắm chặt tay, ngước nhìn Vân Vạn Thạnh với vẻ mặt chân thành, biết rằng câu hỏi này không nên đặt ra, nhưng ta rơi vào tình cảnh này là do hắn.
Ta chỉ muốn biết hắn thương hại ta nhiều hơn, hay yêu ta nhiều hơn.
“Vậy chàng có cưới ta không?”
Vân Vạn Thạnh hơi dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp: “Thi Thi, nàng cứ dưỡng bệnh đi, chuyện khác chờ nàng khỏe lại rồi nói.”
Nhìn Vân Vạn Thạnh vội vã rời đi, ta cúi đầu cười khổ, nếu hắn không muốn cho ta bất cứ điều gì, sao lại không buông tha ta?
Ta mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ, ta trở về ngôi nhà ở sườn núi.
Mặc dù cuộc sống ở đó rất khó khăn, nhưng những ngày có mẹ khiến ta cảm thấy rất ngọt ngào.
Hình ảnh cha trong ký ức ta đã trở nên mờ nhạt.
Đôi khi ta mơ thấy khuôn mặt mờ ảo ấy, tỉnh dậy bèn lập tức hỏi mẹ.
Nhưng mẹ chưa bao giờ nói cho ta biết cha là ai, bà không cho ta hỏi, mỗi khi ta hỏi, bà đều nổi giận, rồi bảo cha đã chết.
Ta không dám làm mẹ giận, nên không hỏi nữa.
Năm ta bốn, năm tuổi, mẹ đi hái thuốc trong núi, nhặt được đệ đệ Nguyễn Hồng, ngày mẹ bế Nguyễn Hồng về nhà, bà ngồi bên cửa sổ thở dài rất lâu.
Khi trời sáng, mẹ bế Nguyễn Hồng, quyết định đưa đệ ấy đến nhà người khác dưới núi.
Ta ôm chân mẹ cầu xin bà đừng đưa Nguyễn Hồng đi, ta nói ta có thể ăn ít hơn, xin bà giữ lại người thân này.
Mẹ ta mềm lòng và nhân hậu, tuy bà ấy giữ lại đệ dệ theo ý ta, nhưng ta biết bà cũng không nỡ.
Để nuôi Nguyễn Hồng lớn, ta ngày ngày theo mẹ ra bờ sông giặt quần áo, vào núi hái thuốc, ta còn bắt cá trong sông.
Ngày đó, khi ta và mẹ giặt quần áo bên sông, thì thấy Vân Vạn Thạnh bị trôi dạt trên sông, toàn thân đầy máu.
Ta hoảng sợ, ôm mẹ khóc không ngừng.
Mẹ không giặt nữa, kéo ta về nhà.
Vừa về đến ngôi nhà trên sườn núi, mẹ lập tức khóa cửa lại.
Bà hoảng hốt nhìn ta, tay không ngừng xoa đầu ta, miệng lầm bầm: “Đại Uyên sắp đổi chủ rồi.”
Ta không hiểu ý mẹ, nhưng lòng vẫn lo lắng cho Vân Vạn Thạnh đầy máu.
Hắn có c.h.ế.t không, nếu không chết, liệu có bị dã thú trên núi ăn thịt không?
Càng nghĩ ta càng sợ, ta nắm tay mẹ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Mẹ, chúng ta đi cứu người đó đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/luc-biet-yeu-nguoi-thi-da-muon/chuong-6.html.]
Mẹ tỉnh táo lại và nhìn ra ngoài, ngay lập tức lắc đầu: “Không thể cứu, chúng ta không thể cứu hắn, sẽ mang họa sát thân.”
Ta không hiểu: “Chúng ta cứu người sao lại mang họa sát thân?”
“Mẹ, đệ đệ mà mẹ còn nuôi được, tại sao không thể cứu hắn?”
“Con thấy hắn thật đáng thương, nếu bị dã thú trên núi sau ăn thịt, con sẽ đau lòng suốt đời.”
Mẹ nhíu mày nhìn ta, do dự rất lâu mới thầm thì: “Không cứu…”
Mẹ không cho ta ra ngoài, gắt gao giữ ta lại.
Dù ta có cầu xin thế nào, bà cũng không cho phép ta ra ngoài.
Đêm đó mẹ ngủ, ta lén mở then cửa chạy ra ngoài.
Ta run rẩy dọc theo bờ sông đi về hướng núi sau.
Gần đến núi sau, nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú trong núi, ta sợ hãi ngã xuống đất khóc, khóc một lúc lâu mới nhận ra người ta tìm đang nằm ở một nơi không xa.
Ta chạy tới, vất vả lật người hắn lại, xác định hắn còn thở mới thở phào, ngồi xuống đất ôm Vân Vạn Thạnh đợi trời sáng.
Khi trời sắp sáng, ta nghe thấy tiếng mẹ.
Ta ôm tay mẹ vừa khóc vừa cầu xin bà cứu Vân Vạn Thạnh.
Bà không thuyết phục được ta, bèn bế Vân Vạn Thạnh về nhà.
Sau hắn khi tỉnh lại, mẹ lạnh lùng bảo hắn tên là Phương Nguyệt Minh, bảo hắn rằng ai hỏi cũng phải nói cái tên này.
Vân Vạn Thạnh nhìn mẹ rất lâu, rồi nghiêm túc gật đầu.
Ngày Vân Vạn Thạnh rời đi, mẹ bảo phải đi bán thuốc.
Sáng hôm đó ta dậy rất sớm, dụi mắt nhìn rõ ràng, cái rổ mẹ đeo trống không.
Mẹ trở về không lâu thì gọi Vân Vạn Thạnh ra ngoài, sau đó không thấy hắn đâu nữa.
Ta hỏi mẹ Vân Vạn Thạnh đi đâu, bà nói hắn đã về nhà.
Nghe mẹ nói, ta khóc lóc thảm thiết và trách bà, ta nói ta muốn cưới Nguyệt Minh ca ca, hắn về nhà rồi thì ta biết tìm hắn ở đâu.
Mẹ ôm ta vào lòng, nói rất nhiều lời.
Bà bảo đừng tìm Phương Nguyệt Minh.
Bà muốn ta lớn lên tránh xa tất cả nam nhân họ Vân, bảo ta sống cuộc đời bình dị với Nguyễn Hồng.
Đêm đó, không hiểu sao mẹ lại để ta và Nguyễn Hồng ngủ chung trên giường của bà.
Bà âu yếm vỗ lưng ta, bảo ta phải sống cuộc đời bình dị, sống thật tốt.
Sáng hôm sau, người mặc trang phục xa hoa đầy kín ập tới và đứng kín căn phòng đơn sơ.
Ta và Nguyễn Hồng bị mẹ giấu trong hũ gạo.
Ta thấy một người trong số đó đưa cho mẹ một cốc rượu.
Bà không uống, đám người kia giữ chặt bà lại, đổ rượu vào miệng bà.
Sau khi uống cốc rượu đó, mẹ đau đớn nằm lăn lộn trên đất ôm bụng.
Bà ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt ác độc nguyền rủa: “Triệu Thục Mị, ngươi sẽ gặp báo ứng…”
Mẹ chưa kịp nói hết đã phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất và không dậy được nữa...
“Mẹ…”