Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LỪA TẾ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-01-13 07:44:58
Lượt xem: 1,996

18.

 

Nhưng ta không có, mười năm trước, cuộc đời ta chỉ có tiểu thư.  

 

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

Phong thư ấy, ta viết vừa nhanh vừa vội, bởi ta nghĩ rằng hoàng cung là nơi biến hóa khôn lường, và so với mạng sống thì tình cảm nên nhường một bước.  

 

Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu ta nói dối, Thẩm Khâm Dương lại là người mềm lòng, chỉ cần ta dùng cả phần đời còn lại mà quấn lấy chàng, chưa chắc chúng ta đã hoàn toàn kết thúc, nhưng người ch-ế-t rồi, thì thực sự chẳng còn gì cả.  

 

Ta đã quyết định xong, nhưng phong thư ấy cuối cùng vẫn chưa gửi đi ngay, dù ta đã tính kỹ đến mọi khả năng, thì phong thư ấy vẫn là một nhát d.a.o cứa vào tim chàng.  

 

Ta quên cả việc chuẩn bị bữa tối, Thẩm Khâm Dương lại về sớm, mang theo một miếng đậu hũ và mấy mớ rau, dường như chẳng hề để tâm đến những gút mắc giữa chúng ta trong những ngày qua, chàng cười bảo ta:  

 

"Đã lâu không nấu cơm cho nàng rồi, rượu trái cây chúng ta ủ lúc vừa thành thân chắc cũng đã uống được, tối nay mở ra uống nhé."  

 

Trước đây chàng nào biết nấu ăn. Nhưng lúc mới chuyển đến, ta ngã bệnh, ngay cả một nồi cháo cũng phải sang nhà hàng xóm mua. Từ đó chàng hạ quyết tâm, dừng đọc sách năm ngày để theo ta vào bếp , chàng nói nếu ta ngã bệnh mà đến một bữa ăn nóng cũng không có, thì theo chàng quá khổ cực.

 

Đậu hũ trộn hành, thịt xào cay, cải thảo xào giấm, thêm một bát rượu ấm. Tối nay, Thẩm Khâm Dương nói rất nhiều, từ hoa đào ngoài Tầm Phong Lâu đến chuyện hết muối trong bếp, ngày mai phải nhớ mua thêm.  

 

Chàng luôn cười, nhưng lại như đang níu kéo điều gì đó, nhưng Thẩm phu nhân rõ ràng đã nói trước khi có lựa chọn cuối cùng, chúng ta không được nói với chàng.  

 

Vò rượu ấy cuối cùng vào hết bụng chàng, ta ngăn thế nào cũng không được, trước lúc say, chàng đỏ mắt mà nói:  

"Đồ lừa đảo này, sau này không được lừa ta nữa, nếu không ta sẽ rời đi, đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa."  

 

Gió xuân se lạnh, một mình ta chìm trong căn phòng tối đen.  

 

19.

 

Khi ta còn mơ màng chưa tỉnh, bỗng nghe tiếng lục lọi trong phòng, mở mắt ra, là Thẩm Khẩm Dương đang tìm thứ gì đó. Chàng không tìm thấy, bờ vai liền chùng xuống thấy rõ.  

 

Ta dụi mắt, định xuống giường giúp chàng tìm, nhưng thấy ta tỉnh, chàng lại chỉnh lại y phục.

 

Lúc này ta mới nhận ra chàng đang mặc bộ đồ mang ra từ Thẩm phủ.  

 

Chàng nhìn ta, ánh mắt giống như nhìn một nữ tử xa lạ, lịch sự nhưng xa cách:  

"Khương cô nương đã tỉnh, vậy Thẩm mỗ xin cáo biệt, từ nay chuyện cũ như mây khói, coi như chưa từng quen biết."  

 

Nói rồi, chàng lấy từ trong n.g.ự.c ra bức tranh lúc đầu gặp gỡ, đưa tay xé làm đôi.  

 

Động tác quá nhanh, ta theo bản năng hét lên:  

"Thẩm Khẩm Dương, chàng đi-ê-n rồi hả?"  

 

Chàng lạnh lùng đáp:  

"Phong thư ấy đã gửi đi, chứng tỏ trong lòng cô nương Thẩm mỗ chẳng đáng một đồng. Cô nương không cần giả bộ quan tâm đến bức tranh này, sau này không còn ai xem cô nương diễn nữa đâu."  

 

Lúc ấy ta mới nhận ra, hóa ra vừa rồi chàng đang tìm phong thư đó, chàng đã đọc nó từ hôm qua, Thẩm phu nhân lừa ta, bà ấy đã nói cho chàng biết.  

 

Giây phút ấy, một chút hoảng loạn dâng lên trong lòng ta, Thẩm Khâm Dương đã xoay người đi về phía cửa:  

"Về phần tiểu thư của cô nương, Thẩm phủ nói được làm được, nếu cứu được, thì cô nương cứ theo nàng đi, hai người nên sống cùng nhau trọn đời."  

 

Chàng cố tỏ ra bình thản, nhưng câu nói ấy vẫn có chút nghiến răng nghiến lợi, nói xong, chàng bước nhanh ra ngoài, không hề dừng lại.  

 

Cuối cùng ta mới thực sự tỉnh lại, đến giày cũng chưa kịp mang, chạy lên ôm lấy eo chàng:  

"Không có, ta không có, chàng nghe ta nói..."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lua-te/chuong-7.html.]

"Không có cái gì? Không có vì tiểu thư nhà nàng mới tiếp cận ta?  

 

"Không có chuyện không màng đến danh tiếng của ta, chỉ để mưu tính cho tiểu thư nhà nàng?  

 

"Hay không có chuyện không chút do dự mà viết phong thư vứt bỏ ta ấy?"  

 

Chàng quay lại, ánh mắt nhìn ta căm hận:  

"Mẫu thân đã đặt những chứng cứ đó trước mắt ta, ta thậm chí không dám về hỏi một câu. Ta sợ nàng sẽ thật sự không chút do dự mà nói phải, sau đó bỏ đi.  “

 

"Ta tự giày vò mình lâu đến thế, không dễ gì mới quyết định cho nàng thêm một cơ hội, chỉ cần nàng chọn ta, không, dù cho nàng muốn cả hai, ta đều có thể tự thuyết phục mình tha thứ, ai bảo mười năm trước ta không kịp xuất hiện trong cuộc đời nàng.”  

 

"Nhưng nàng thì sao? Nàng thậm chí chẳng có chút do dự nào, ta chỉ vừa đi mua rau, mà nàng đã viết xong thư rồi."  

 

"Khương Đông Noãn, nếu nàng đã không quan tâm ta như thế, thì ta cũng không cần—"  

 

Chưa để chàng nói hết chữ "cần", ta đã dùng một nụ hôn để chặn miệng chàng lại, nhân lúc chàng sững sờ, vừa kéo vừa lôi chàng đến cái sọt đựng giấy vụn, lấy ra những mảnh thư đã bị xé nát từ tối qua:  

"Ta thực sự không có, phong thư chàng thấy, thây cốt của nó còn ở đây hết này." 

 

Tối qua nhìn thấy dáng chàng uống say, ta càng nhìn càng đau lòng, một khi đau lòng, ta lại nảy ra ý đồ xấu.  

 

Thẩm phu nhân nói cho ta hai con đường, nhưng không nói rằng chỉ cho Thẩm Khâm Dương hai con đường, chỉ cần Thẩm Khâm Dương vẫn là của ta, ta không tin bà ấy chịu được sự kì nèo của chàng, đến ta còn không chịu nổi.  

 

Ban đầu ta có chút áy náy khi làm thế với bậc trưởng bối, nhưng bà ấy cũng đã lừa ta, vậy thì coi như huề nhau.  

 

20.

 

Thẩm Khâm Dương lập tức đứng đực tại chỗ, chàng cầm chỗ giấy vụn đó nhìn thật kỹ, cuối cùng khóe miệng không thể kiềm được mà nhếch lên, chàng nỗ lực làm mặt lạnh trở lại: “Vậy phong thư được gửi đi thì sao, nàng đã viết gì?”

 

“Còn viết gì nữa? Đương nhiên là viết ta có tướng công, ta sẽ nói cho chàng, ta tin tướng công nhà ta thần thông quảng đại, sẽ không để mặc ta buồn bã.”

 

Ta ngoan ngoãn kéo ống tay áo của chàng nói: “Tướng công, ta nói có đúng không? Chàng sẽ giúp ta chứ?”

 

Chàng nhịn một lúc rồi phì ra cười, chọc vào trán ta và bảo: “Đồ xấu xa, chỉ biết bắt chẹt ta thôi.”

 

Ta dựa vào lòng chàng mà gật đầu: “Ta xấu lắm, vừa xấu vừa tham lam, vậy chàng còn muốn ta không?”

 

Chàng siết chặt vòng tay quanh người ta, thì thầm bên tai ta: “A Noãn, sau này không được lừa ta nữa, ta cũng có cốt khí, đã đi rồi sẽ không quay lại nữa đâu.”

 

Ta ngừa đầu trịnh trọng nhìn vào mắt chàng: “Được, sau này dù có lừa tiểu thư thì ta cũng không bao giờ lừa chàng nữa.”

 

Chàng cúi đầu định hôn ta, ta lại đẩy ra, cầm hai mảnh giấy rách trên đất lên nói: “Nhưng chàng phải nghĩ cách dỗ ta đi, đây là tín vật định tình của chúng ta cơ mà.”

 

Chàng đúng là nhanh tay, chẳng để ta nói câu nào, ta ấm ức nhìn chàng, nhưng chàng lại lặng lẽ đỏ hết mang tai, lầm bầm một câu: “Nàng nhìn kỹ lại xem.”

 

Ta nghi ngờ cúi đầu, xem lại cẩn thận, tranh vẽ vẫn như thế nhưng rõ ràng là bút pháp của chàng, chàng đã dùng một bức tranh sao chép để lừa ta.

 

Đồ ngốc này.

 

Có lẽ vẻ trêu cợt trong mắt ta quá rõ ràng, chàng chẳng màng gì nữa mà hôn xuống: “Không cho cười, ta chỉ giữa lại làm kỷ niêm thôi, ta thật sự định bỏ đi đấy, không dọa nàng đâu.”

 

Ta đáp lại chàng bằng một nụ hôn thật sau, quân tử hữu phỉ như chàng, từ nay rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về ta rồi.

 

 

 

Loading...