Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LỪA TẾ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-01-13 07:42:20
Lượt xem: 452

Người nàng muốn tìm là tiểu công tử béo bên phủ Tướng quân, trưởng bối hai nhà không ưa nhau, bọn họ cả năm chỉ gặp vài lần, mà lần nào gặp cũng gây gổ.  

 

Mấy hôm trước, tiểu công tử chê kiếm pháp của tiểu thư là hoa quyền tú cước*, tiểu thư lén tập luyện nhiều ngày, giờ nàng đi tìm hắn báo thù.  

 

*Hoa quyền tú cước: chỉ múa may tỏ vẻ biết võ chứ không phải biết võ thực sự.

 

Chờ rất lâu, tiểu thư mới bò về với dáng vẻ bẩn thỉu trở về, còn chưa kịp lau mặt cho nàng, nàng đã lo lắng nắm tay ta nói: "Đi, chúng ta mau về viện, ta muốn dạy ngươi biết chữ."  

 

Hóa ra phủ bên kia mua về một tiểu nha đầu, nhưng nhà nàng kia không tự nguyện bán, mà  do không biết chữ nên bị lừa ấn dấu tay, đang cầu xin quản gia thả nàng về.

 

Tiểu thư vừa kéo tay ta đi vừa nói: "Hạ bá mẫu hiền lành, chắc chắn sẽ cho nàng ấy về, nhưng lỡ sau này gặp người như thẩm thẩm ngươi thì sao, không biết chữ thật sự quá nguy hiểm. Từ nay về sau ngươi phải theo ta luyện chữ, lười biếng là ta đánh đòn đấy!"  

 

Nàng quên mất ta giờ là nha hoàn của Trang phủ, chỉ cần Trang phủ còn ở thì chẳng ai dám lừa ta. 

 

Nhưng ta không muốn nhắc nhở nàng, vì bàn tay đang nắm lấy tay ta thật ấm áp, thật đáng yêu.

 

3.

 

Đến mười lăm tuổi, tiểu thư vẫn yêu thích việc bò qua lỗ chó, cái lỗ chó ấy lớn đến nỗi ta phải dời chậu hoa tới để che lấp, nhưng bản thân ta thì không thể giúp nàng canh gác nữa.

 

Năm xưa thẩm thẩm nảy sinh ý đồ bán ta cũng vì trông ta xinh xắn, càng lớn thì nhan sắc càng xinh đẹp.  

 

Người trong phủ đều lén nghị luận rằng tiểu thư đối với ta tốt quá mức tốt, y phục, phấn son, đều chia cho ta dùng, đôi lúc đứng chung một chỗ, người ngoài chẳng thể nhận ra ai là tiểu thư, thậm chí trông ta còn có phần đẹp hơn.  

 

Mà người đẹp như ta đứng giữa hoa viên, chỉ càng hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhất là những thiếu gia đương độ tuổi trẻ dễ rung động.  

 

Từ khi biết những lời bàn tán ấy, ta rất ít khi bước chân ra khỏi viện, chỉ chuyên tâm ở trong phòng vẽ tranh viết thơ, khi bút mực lướt trên mặt giấy, lòng ta cũng dần tĩnh lặng.  

 

Thế nhưng ta không tìm rắc rối, rắc rối vẫn cứ tìm đến ta.  

 

Hôm ấy, ma ma trong viện của phu nhân tìm đến với nụ cười trên môi, thấy ta là nhanh chóng nắm lấy tay ta mà nói:  

“Cô nương, chúc mừng ngươi! Nhị thiếu gia đã bảo với phu nhân để xin ngươi về, chắc không lâu nữa chúng ta phải gọi ngươi là Khương di nương rồi.”  

 

Phải biết rằng, trong đại gia tộc, chuyện thiếu gia ngủ với nha hoàn vốn là ngầm biết nhưng không nói ra ngoài mà thôi, trừ phi là người trong viện trưởng bối, còn những người khác muốn ngủ là ngủ, đại bộ phận cũng từ nha hoàn biến thành nha hoàn thông phòng. 

 

Vừa bắt đầu đã nâng làm di nương, trở thành nửa chủ nhân, thì quả thực là con đường vinh quang nhất của một nha hoàn, những tỷ tỷ khác đều nhìn ta đầy hâm mộ.

 

Chỉ riêng tiểu thư bước ra, “chát” một tiếng đánh rớt tay ma ma, vẻ mặt lạnh lùng:  

“Nha hoàn của ta không làm thiếp, ngươi về nói với mẫu thân, chuyện này không thương lượng, nếu ca ca có ý kiến thì để huynh ấy đến tìm ta!”  

 

Sau khi đuổi ma ma đi, tiểu thư nghiêm túc bảo ta:  

“Đông Noãn, nữ tử chúng ta cũng phải sống cho có cốt khí, một ngày nào đó, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài, nhìn ngắm bầu trời rộng lớn kia. Chúng ta không thể cả đời bị giam cầm nơi nội trạch này.”  

 

Thế nhưng chỉ một thoáng sau, nàng đã bị phạt quỳ từ đường, phu nhân bảo nàng bất kính, ngỗ nghịch trưởng bối, bắt nàng phải sao chép 《 Nữ Giới》trước mặt tổ tiên.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lua-te/chuong-2.html.]

Đêm hôm ấy, ta mang theo một cái kéo đi thẳng đến viện của phu nhân.  

 

4.

 

Tiểu thư không hiểu tình thương con gái của phu nhân, nhưng ta hiểu.  

 

Có lẽ Nhị thiếu gia thật lòng muốn ta, nhưng việc phu nhân đồng ý lại không phải vì ta, mà là vì tiểu thư.  

 

Gương mặt này của ta, nếu không ở lại trong phủ, thì sẽ theo tiểu thư về nhà cô gia tương lai, nha hoàn hồi môn của các tiểu thư thế gia, chỉ cần cô gia muốn, thì bọn họ luôn có biện pháp.  

 

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

Không hề do dự, ta tự tay rạch lên mặt mình một đường dài, m-á-u tươi b.ắ.n khắp toàn thân, nhưng ta chỉ quỳ xuống dập đầu, nói:  

“Xin phu nhân an tâm, Đông Noãn biết nỗi lo của người, nay tự tay cắt đứt hậu họa này.”  

 

Phu nhân sững sờ nhìn mặt ta, cuối cùng cũng mềm lòng.  

 

Vậy là ta có thể an an ổn ổn ở lại bên cạnh tiểu thư.  

 

5.

 

Thế nhưng ông trời đã định, điều phải xảy ra, thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra, chưa đầy ba năm sau, Thẩm Khâm Dương xuất hiện.  

 

Chàng đứng đó nhẹ nhàng nho nhã, nhìn ta cười, mi mắt cong cong như trăng non:  

“Tại hạ là Thẩm Khâm Dương, xin hỏi cô nương có phải là tiểu thư nhà họ Trang, Trang Cẩn Vân không?”  

 

Khi ấy, ta đang mặc bộ y phục tiểu thư cho, đội mũ che mặt, đang vẽ tranh tại Tầm Phong Lâu, nơi này phong cảnh hữu tình, là chốn phong nhã mà các tiểu thư khuê tú ở kinh thành thường lui tới, tiểu thư biết ta say mê thư họa, nên thường tìm cớ để ta có thể đến đây.  

 

Chàng nhìn bức tranh trên bàn, nét mặt vui mừng, cúi người thi lễ lần nữa, rồi nói:  

“Mẫu thân nói với ta, đã vì ta chọn một vị hôn thê, nhưng chuyện hôn nhân là việc cả đời, phải có được đôi bên tình nguyện thì mới thành mỹ sự, cho nên tiểu sinh đường đột đến gặp, còn mong tiểu thư thứ lỗi.”  

 

Ánh mắt chàng nhìn ta sáng rực như cả bầu trời sao, nhưng chỉ thoáng chốc lại phát hiện mình thất lễ, vội cúi đầu nhấc bút điểm vài nét trên bức họa của ta, rồi vội vàng tạm biệt:  

“Hôm nay tiểu thư đã gặp tiểu sinh rồi, nếu tiểu thư không chê, hi vọng ba ngày sau có thể gặp lại tiểu thư ở đây.”  

 

Dứt lời, chàng lại ngập ngừng một chút rồi nói thêm:  

“Nếu không đến, ta cũng hiểu ý, ta sẽ nói với mẫu thân mình không nguyện ý, sẽ không làm khó tiểu thư.”  

 

Còn lưu lại trên bàn là cành hoa đào mà chàng chỉ chấm phá vài nét đã vẽ xong.  

 

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.*

 

*Dịch nghĩa: Cây đào mơn mởn, nở hoa rực rỡ. Nàng đi lấy chồng, gia đình êm ấm.

 

Nét vẽ của chàng như đang nói, chàng thích ta, nguyện đón ta vào cửa, chỉ một lần gặp, chỉ một bức tranh, thậm chí không rõ dung mạo ta thế nào.  

 

Hôm ấy cho đến cuối cùng ta cũng không nói một lời, chàng không biết ta là ai, nhưng ta biết rõ, Thẩm gia tam lang Thẩm Khâm Dương, thiếu niên anh tài, chi lan ngọc thụ, là vị hôn phu mà phu nhân đã vì tiểu thư lựa chọn rất lâu mới tìm được. 

 

Loading...