Lựa Chọn Muộn Màng - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-03-14 12:00:29
Lượt xem: 670
Cô ta đảo mắt tìm kiếm xung quanh, khắp người lạnh toát. Ngay khi nhìn thấy một y tá đang kiểm tra tình trạng của mình, cô ta vội vàng hỏi:
"Người đàn ông đưa tôi đến đây đâu rồi?"
Y tá ngẩn người, nghe Kỷ Sầm Sầm nhắc đến người đàn ông thì lờ mờ đoán được lý do cô ta nghĩ quẩn: "Người đàn ông nào? Là hàng xóm nhà cô nghe thấy tiếng hét nên chạy sang xem. Chính họ gọi người đưa cô đến bệnh viện đấy."
Câu trả lời của y tá khiến Kỷ Sầm Sầm sững sờ
Y tá kiểm tra xong, lên tiếng dặn dò: "Cũng may cô được cấp cứu kịp thời, vết thương không quá sâu. Nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi thôi." Cô ấy ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng tôi bảo này, cô còn trẻ, mạng sống quý giá lắm. Ở đây có biết bao bệnh nhân thèm sống mà không được, cô lại vì chuyện tình cảm mà làm ra chuyện dại dột thế này, có đáng không?"
Dặn dò xong, y tá rời đi.
Căn phòng bệnh lại rơi vào im lặng.
Kỷ Sầm Sầm nằm bất động, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Cô ta vẫn không tin được...
Lần này, cô ta đã thực sự mất đi Giang Thư Tự.
Mà đáng sợ hơn cả, là cô ta nhận ra rằng… từ đầu đến cuối, mình chưa từng có được anh.
……
Tôi nghe Giang Thư Tự nói vậy thì sững lại một giây, không dám tin nhìn anh.
“Thật đấy, sau này cô ta sẽ không đến tìm chúng ta nữa.” Anh lại bổ sung.
Tôi chỉ lắc đầu, cười chua xót: “Không cần thiết nữa rồi.”
“Tại sao? Không phải vì Kỷ Sầm Sầm sao? Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy. Giờ anh đã giải quyết xong vấn đề này rồi!” Giang Thư Tự bước nhanh đến trước mặt tôi, ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Tôi muốn kéo giãn khoảng cách, nhưng anh lại ép sát thêm một bước: “Trả lời anh đi, Mộ Tảo.”
“Giang Thư Tự, chuyện của Kỷ Sầm Sầm khiến tôi nhận ra rằng, vết rạn giữa chúng ta là không thể nào biến mất!” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh lùng.
“Đó là thứ mà cuộc hôn nhân kia để lại, là hậu quả từ sự thờ ơ của anh. Dù chúng ta đã cố không nhắc đến quá khứ, nhưng anh có hiểu không… Chúng ta không thể nào quay lại như lúc ban đầu nữa rồi!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chương 32
Tôi cũng thấy mệt, nên cuối cùng vẫn nói ra vấn đề lớn nhất giữa hai chúng tôi.
Giang Thư Tự lại chẳng mấy bận tâm: “Chuyện đó không phải vấn đề.”
“Đó mới chính là vấn đề lớn nhất.” Tôi bất lực lắc đầu.
Tôi tiếp tục: “Anh đừng cố chấp nữa. Tình cảm ít ỏi còn lại giữa chúng ta sớm đã cạn kiệt, chẳng thể nào tiếp tục chống đỡ được nữa rồi… Có những vấn đề vốn dĩ không thể giải quyết.”
“Nếu không thử, sao em biết không thể?”
“Chúng ta đã thử rồi, bây giờ chính là kết cục.”
“Trước kia anh không hiểu, nhưng bây giờ anh sẽ không để chuyện đó lặp lại nữa. Em hãy tin anh.”
“Không có Kỷ Sầm Sầm thì vẫn sẽ có những người khác, chúng ta phục vụ nhân dân thì những người như cô ta sẽ không bao giờ thiếu. Nhưng chính anh, chính anh… đã khiến chúng ta trở thành thế này.”
Giang Thư Tự im lặng.
Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cũng không tránh né, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, không cần lời nào, mọi thứ đều đã rõ ràng.
Cuối cùng, Giang Thư Tự buông tay.
Anh lùi về sau hai bước, cười khổ: “Xin lỗi.”
Giọng anh bất ngờ trở nên thất bại, như thể cuối cùng cũng nhìn rõ quyết tâm không thể lay chuyển của tôi.
Tôi đứng thẳng lưng: “Không cần làm gì vì tôi nữa. Chúng ta… không còn tương lai đâu.”
Giang Thư Tự muốn nở nụ cười, nhưng chẳng thể cười nổi.
Nỗi cô đơn tràn lên trong lồng ngực, một người kiêu hãnh như anh, cuối cùng cũng phải nếm trải cảm giác mất mát.
Bước chân anh có chút chệch choạc khi rời khỏi đội cứu hộ.
Tôi nhìn theo bóng lưng ấy, bỗng thấy toàn thân như mất hết sức lực mà ngã ngồi xuống.
Tôi cũng từng nghĩ… có lẽ cứ mặc kệ tất cả mà tiếp tục ở bên Giang Thư Tự cũng được.
Trong những khoảnh khắc ngọt ngào, tôi đã vô số lần tưởng tượng về tương lai.
Là lúc mới yêu, là khoảng thời gian đầu khi vừa kết hôn, là cả những ngày gần đây—những ngày như một giấc mơ.
Nhưng bây giờ, tôi không dám nghĩ đến sau này nữa.
Thậm chí tôi còn chẳng thấy chúng tôi có tương lai.
Chỉ cần có thể níu giữ một chút tiếc nuối của quá khứ, lặng lẽ trân trọng những ngày tháng này như một kẻ trộm, đã là một điều may mắn hiếm có rồi.
Còn sao dám mơ tưởng xa hơn?
Không còn sau này nữa.
Giữa tôi và Giang Thư Tự, thật sự sẽ không có sau này nữa.
Khi Giang Thư Tự đến tìm tôi, nói rằng mình đã đưa Kỷ Sầm Sầm đi rồi, tôi lại chẳng thể vui nổi.
Bây giờ có thể như vậy, nhưng sau này thì sao? Nếu Kỷ Sầm Sầm lại xuất hiện thì sao?
Mỗi lần cô ta đến là một lần khuấy đảo cuộc sống của tôi và Giang Thư Tự.
Giang Thư Tự không thể làm gì, mà tôi cũng chẳng thể làm gì.
Chẳng lẽ tôi phải mãi chấp nhận một bát cơm sống dở chín dở suốt đời sao?
Tôi không làm được.
Cuối cùng, tôi quyết định buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lua-chon-muon-mang/chuong-19.html.]
Tôi cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình, quay trở lại đội cứu hộ tiếp tục huấn luyện đội viên như thường lệ.
Phương Tử Kỳ bước đến bên tôi, do dự vài giây rồi nói: “Nếu không ổn thì nghỉ ngơi một ngày đi, đừng cố quá.”
Tôi lắc đầu. “Tôi ổn mà, sao thế?”
“Sắc mặt cô không được tốt lắm.” Phương Tử Kỳ chỉ tay về phía tôi.
Tôi theo phản xạ đưa tay sờ mặt, cười đùa: “Có khi do trưa nay ăn chưa đủ no đấy, không sao đâu.”
Phương Tử Kỳ gật đầu nghiêm túc. “Ừm.”
Buổi tối ăn cơm, anh ấy đặc biệt gắp cho tôi thêm một phần đồ ăn, đặt trước mặt tôi rồi nói: “Ăn đi.”
Nhìn đĩa cơm đầy ắp trước mặt, tôi chẳng biết nên khóc hay cười.
Trái lại, Từ Nam Dương bên cạnh đã cười đến ngả nghiêng.
Ngay cả Diệp Khả Y cũng không nhịn được mà lén cười trộm.
Tâm trạng u ám của tôi thế mà lại vơi đi không ít.
Chương 33
Từng chút một, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
“Mau nhìn kìa! Tuyết rơi rồi!” Một buổi trưa bình thường, Diệp Khả Y đột nhiên reo lên đầy phấn khích.
Tôi cùng mọi người bước ra ngoài, nhìn thấy những bông tuyết đầu mùa đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Tuyết đáp xuống mặt đất, nhanh chóng phủ lên một lớp trắng xóa.
Diệp Khả Y vui vẻ chạy vào giữa trời tuyết, cố gắng hứng những bông tuyết trên tay. Từ Nam Dương lập tức chạy theo sau, lo lắng nhắc nhở: “Em đi chậm thôi, đội mũ vào, lạnh lắm đấy.”
Tôi cũng giơ tay ra… Đây là trận tuyết đầu tiên tôi thấy ở Thượng Hải, đến muộn hơn mọi năm một chút.
Những bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay tôi lành lạnh, thấm vào da thịt.
Phương Tử Kỳ đứng cạnh tôi, hỏi: “Ở Bắc Kinh hay có tuyết rơi không?”
“Mùa đông năm nào cũng có, tuyết rơi dày và bông xốp lắm.” Tôi hồi tưởng lại những mùa đông trong ký ức.
Mùa đông năm ngoái, tôi chỉ có một mình trong căn nhà lạnh lẽo.
Còn chồng tôi, Giang Thư Tự, thì đang ở bên người khác.
Tôi có một thói quen, mỗi khi tuyết rơi là sẽ mua bột mì và thịt về làm bánh bao.
Hôm đó, tôi thấy Giang Thư Tự đi cùng Kỷ Sầm Sầm dạo quanh trung tâm thương mại.
Bỗng nhiên tôi chẳng còn hứng thú nào nữa, liền ghé vào một quán ăn nhỏ bên đường, gọi một đĩa bánh bao nóng hổi.
Lúc đó, dũng khí để tôi một mình đón Tết cũng tan biến. Và cũng chính khoảnh khắc ấy, tôi quyết định không yêu Giang Thư Tự nữa.
Còn bây giờ, một mùa đông nữa lại đến, tôi quyết định sẽ hoàn toàn buông bỏ anh.
Đang mải suy nghĩ, Diệp Khả Y đã chạy đến kéo tay tôi: “Chị! Mình cùng nhau đắp người tuyết đi!”
“Được thôi!” Tôi cười đáp.
Bên khoảng sân trống cạnh sân huấn luyện, từng người tuyết nhỏ dần xuất hiện, tất cả đều mang theo những nụ cười rạng rỡ.
Khi hoàn thành người tuyết cuối cùng, Từ Nam Dương và Phương Tử Kỳ đứng trước cửa nhà ăn, gọi chúng tôi: “Vào gói sủi cảo thôi!”
“Đến ngay!” Diệp Khả Y hào hứng hét lên, kéo tay tôi chạy về phía đó.
Hai bàn tay lạnh buốt nắm chặt lấy nhau, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Diệp Khả Y không giỏi gói sủi cảo, cục nào cục nấu trông xấu vô cùng.
Cô nhóc lén lút nói với Từ Nam Dương: “Lát nữa sủi cảo chín, anh nhớ gắp hết mấy cái xấu của em nhé, đừng để người khác thấy!”
“Được rồi, nghe em hết.” Từ Nam Dương cười cưng chiều, gật đầu đồng ý.
Có người đứng bên cạnh trêu chọc: “Đồng chí Từ này, sau này chắc chắn cậu sẽ sợ vợ lắm cho mà xem.”
Cả Từ Nam Dương lẫn Diệp Khả Y đều đỏ bừng mặt, cúi đầu xấu hổ.
Nhìn thấy cảnh này, tôi cũng không nhịn được mà bật cười.
Tôi nghĩ, nếu những năm sau này đều có một nhóm đồng đội tốt như thế này ở bên cạnh, mùa đông sẽ không còn cô quạnh nữa.
Lúc đó, Giang Thư Tự xuất hiện, trong tay cầm một hộp giữ nhiệt.
“Mộ Tảo, anh đã gói sủi cảo rồi, là nhân thịt heo với ngô mà em thích đấy.” Anh đưa tay ra, muốn đưa hộp sủi cảo cho tôi.
Tôi chỉ mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu, anh tự ăn đi.”
Giang Thư Tự thoáng thất thần, giọng nói có chút mất mát: “Ngay cả làm bạn cũng không được sao?”
“Vẫn nên làm đồng nghiệp bình thường thì hơn.” Tôi từ chối.
Giang Thư Tự cầm hộp sủi cảo, lặng lẽ quay người rời đi.
Diệp Khả Y từ phía sau ôm lấy tôi: “Thì ra chị thích nhân thịt heo với ngô à? Vậy Tết này mình gói nhân đó nhé!”
“Được thôi.” Tôi bật cười, xoa đầu cô nhóc.
Ăn xong sủi cảo, tuyết bên ngoài đã rơi dày hơn.
Cây long não to lớn trong sân đã bị lớp tuyết trắng xóa phủ kín.
Cũng giống như tình yêu của mùa đông năm đó, đã bị che lấp đi.
Nhưng cuộc sống sau này của tôi sẽ không còn lặng lẽ và cô đơn như trước đây nữa.
(Hết.)