Lựa Chọn Của Phu Quân - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-15 15:08:22
Lượt xem: 161
"A Cảnh, ngươi liền để cho ta đi đi, ca ca ngươi lúc đi ta nên đi Thanh Đăng Cổ Phật, chỉ là ta chung luyến tiếc -- chung luyến tiếc --"
Ả nghẹn ngào nói không nổi nữa.
Ngụy Cảnh thần sắc lạnh lùng, đứng lên.
“Lục Uyển Uyển, súc sinh dã tính khó thuần, không g.i.ế.c về sau còn có thể đả thương người.”
Ta chưa từng thấy qua bộ dáng dọa người như vậy của hắn, ôm Vượng Tài hoảng loạn lui về phía sau.
“Vượng Tài theo ta mười năm, Ngụy Cảnh, chàng không thể làm như vậy!”
Ngụy Cảnh phất tay.
Hạ nhân bên cạnh muốn cướp Vượng Tài, sức lực của ta đánh không lại của bọn họ, trơ mắt nhìn bọn họ cướp Vượng Tài từ trong lòng ta đi.
Ta không còn cách nào khác, nghẹn ngào quỳ gối trước mặt Ngụy Cảnh cầu khẩn nói:
“Ngụy Cảnh, ta van cầu chàng, đừng g.i.ế.c Vượng Tài có được hay không!”
"Ta về sau sẽ đem nó quản giáo thật tốt, ta đem nó đưa về nhà -- Ngụy Cảnh!"
Nhưng Ngụy Cảnh chỉ từ trên cao nhìn xuống ta, ánh mắt lạnh lùng.
"Lục Uyển Uyển, cô nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tẩu tẩu chỉ là trẹo chân."
“Nếu nàng thật sự bị chó của cô dọa xảy ra chuyện, cũng không phải đánh g.i.ế.c một con súc sinh có thể giải quyết.”
Ta sững sờ tại chỗ.
Ngày đó Vượng Tài bị người ta đánh c.h.ế.t tươi ở trước mặt ta.
Ta bị khống chế ở một bên trơ mắt nhìn, đơn giản là Ngụy Cảnh nói muốn cho ta nhớ lâu.
Một khắc Vượng Tài nhắm mắt lại, ta cũng ngất đi.
Sau đó, ta một câu cũng không nói với Ngụy Cảnh.
Ngụy Cảnh cũng không tới tìm ta.
Một tháng sau, hạ nhân ôm tới một chú Kinh Ba, nói là:
“Tướng quân tặng cho phu nhân.”
Ta không biết vì sao Ngụy Cảnh lại đến tìm ta làm hòa.
Chỉ là ta cũng không quan tâm, ta không muốn con ch.ó kia, bảo người ta ôm con ch.ó trở về.
Trên đời này sẽ không còn một con ch.ó nào là Vượng Tài của ta nữa.
Từ đó về sau, quan hệ giữa ta và Ngụy Cảnh liền phai nhạt xuống.
Tuổi trẻ tình thâm, cuối cùng một chút, tiêu hao hầu như không còn.
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lua-chon-cua-phu-quan/chuong-6.html.]
Tiểu Kinh Ba vùi ở trong lòng ta giật giật, trên trán nó cũng có một khối đen, cực kỳ giống Vượng Tài của ta.
Ta mềm lòng, sờ sờ lông nó.
Tạ Hủ Chi thấy ta không nói gì, liền lôi con ch.ó nhỏ ra khỏi lòng ta.
“Không thích a, vậy đúng lúc.”
Hắn xoay người muốn rời đi, "Vừa lúc ta còn chưa ăn cơm tối, mặc dù không có đến hai lạng thịt, cũng có thể ăn tạm một bữa.”
Ta kinh hãi tột cùng, vội vàng đoạt con ch.ó từ trong tay hắn trở về, giận dữ nhìn hắn:
“Ta thích!”
“Ngươi không thể ăn nó!”
Tạ Hủ Chi nhìn ta một lát, nhếch môi.
Mỗi ngày Tạ Hủ Chi đều mang cho ta một ít sách vở và đồ chơi mới mẻ, hình như hắn ta bề bộn nhiều việc, mỗi ngày ban ngày đều phải ra ngoài rất lâu.
Nhưng buổi tối sẽ trở về nói chuyện với ta, hắn nói chuyện không đứng đắn, nhưng luôn có thể chọc cho ta cười.
Ta không biết tại sao hắn lại đối tốt với ta như vậy.
Nhưng ta căn bản cũng không dám hỏi.
Ta nhớ kỹ lời của hắn, mấy ngày nay vẫn không ra khỏi cửa.
Nhưng Tiểu Kinh Ba lại không biết lúc nào lén lút chạy ra ngoài, ta tìm khắp nơi không thấy, chỉ có thể đi ra ngoài tìm.
Đang tìm được một sườn núi, bả vai lại đột nhiên bị người từ phía sau nắm chặt.
Ta quay đầu lại, chỉ thấy hai tên sơn phỉ một béo một gầy đang cười dâm đãng nhìn ta.
Đây không phải là tiểu nương tử ngày đó tới sao, vài ngày không gặp, càng thêm tay linh.
Sấu Sơn Phỉ có chút do dự.
“Đây chính là nữ nhân của lão đại.”
Tên sơn phỉ mập khinh thường: "Ngươi thật đúng là tin lão đại muốn cưới tiểu nương tử này?"
"Lúc trước vào thời điểm cùng Nhị đương gia bắt nữ nhân không phải đều là mọi người cùng nhau chơi đùa, dù sao chờ lão đại chơi chán cũng sẽ ném cho chúng ta, không bằng thừa dịp bây giờ còn mới mẻ --"
Ta sợ hãi, hoảng hốt lui về phía sau.
Tên sơn phỉ mập lại càng thêm hưng phấn, vươn tay kéo xiêm y của ta.
Vẻ mặt của hắn dừng lại một chút.
Sau đó tay nắm lấy quần áo của ta từ chỗ cổ tay đứt ra, dừng một chút liền ngã xuống đất.
Một hồi lâu sau tên sơn phỉ mập mới kịp phản ứng, ôm lấy cổ tay m.á.u chảy như trút lăn lộn trên mặt đất kêu gào!