Lốp dự phòng thức tỉnh - 1
Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:47:42
Lượt xem: 374
LỐP DỰ PHÒNG THỨC TỈNH [FULL]
Tác giả: 烟雨平生
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Tôi yêu Kiều Hân 5 năm.
Hôm đó, Bạch nguyệt quang của cô ta trở lại, khiến tôi hiểu rằng tôi vẫn không thể so sánh được với Tống Khoa.
Vào ngày kỷ niệm 5 năm của chúng tôi, cô ta lăn giường với bạch nguyệt quang của mình, vì hắn mà khiến con ch.ó chúng tôi đã nuôi 3 năm bị c.h.ế.t cóng.
Lòng tôi lạnh lẽo nhìn Kiều Hân đang khóc lóc cầu xin tôi đừng bỏ rơi cô ta, tôi mỉm cười lau nước mắt cho cô ta: “Ngoan, không chia tay nữa.”
Chia tay thoái mái như vậy, Đại Mỹ Nữ của tôi ở dưới lòng đất làm sao có thể an tâm đầu thai?
1.
Tôi và Kiều Hân là bạn học đại học. Tôi yêu cô ta suốt 5 năm, từ thời đại học đến lúc ra ngoài xã hội, từ ngây ngô ngây thơ, đến thành thục ổn trọng. Tôi đều không hề do dự lựa chọn cô ta.
Hôm nay là ngày kỷ niệm 5 năm chúng tôi ở bên nhau, tôi đặt chỗ trước ở một nhà hàng Tây, lúc tan làm còn mua cho cô ta một bó hoa. Chỉ là về đến nhà, trong nhà lạnh như băng.
Sau khi tốt nghiệp cô ta không tìm việc làm, theo lý thuyết hẳn là cô ta phải ở nhà mới đúng.
Tôi gọi điện thoại cho Kiều Hân, chuông điện thoại vang lên rất lâu nhưng cô ta không nhận, tôi sợ cô ta gặp chuyện không may lại gọi thêm mấy lần.
Mãi đến lần thứ bảy, trong điện thoại di động mới truyền ra giọng nói không kiên nhẫn của Kiều Hân: “Trương Minh Viễn, anh đang đòi mạng sao?”
Tôi không bị ảnh hưởng bởi sự không kiên nhẫn của Kiều Hân, ngược lại còn cười nói: “Em ở đâu? Đêm nay anh chuẩn bị cho em một niềm vui bất ngờ, mau về nhà.”
Bên kia tuôn ra một tiếng thở hổn hển của Kiều Hân.
Tôi sửng sốt một chút, sau tiếng thở hổn hển của Kiều Hân, còn xuất hiện một tiếng thở hổn hển khác.
“Em và bạn đi thẩm mỹ viện, anh tự đi ăn đi.”
Một câu nói bị cô ta nói đứt đoạn liên tiếp, mặc kệ tôi có phát hiện hay không, cô ta đè nén dục vọng nói xong với tôi những lời này, dứt khoát cúp điện thoại.
Tôi và cô ta sống chung 5 năm, tự nhiên sẽ biết sự thở dốc kiều mỵ này sẽ xuất hiện khi cô ta đang làm chuyện gì.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi c.h.ế.t lặng hủy bỏ chỗ đã đặt trước, ném bó hoa lên bàn, châm điếu thuốc, ngồi trên sô pha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lop-du-phong-thuc-tinh/1.html.]
Một người bạn học cũ nhắn tin cho tôi: [Nghe gì chưa? Hôm nay Tống Khoa về nước rồi.]
2.
Tôi nghiền tàn thuốc không trả lời. Sao có thể không biết chứ?
Cô ta biểu hiện rõ ràng như vậy, còn mập mờ thở dốc, không kiên nhẫn cúp điện thoại. Cô ta làm tôi phiền lòng vì tôi làm phiền họ.
Tống Khoa là Bạch nguyệt quang của Kiều Hân, từ cấp 3 đến đại học, năm ba Tống Khoa xuất ngoại, Kiều Hân không chấp nhận được yêu xa, hai người chia tay.
Còn tôi là người đã nắm chặt Kiều Hân trong mấy tháng thất tình, dẫn cô ta đi du lịch, khuyên bảo cô ta, dùng sinh hoạt phí mua son môi cho cô ta, túi xách cô ta muốn, tôi cũng sẽ mua cho cô ta. Khi đó tôi là người đàn ông chịu tiêu tiền nhất cho Kiều Hân, cho nên cô ta trở thành bạn gái của tôi.
Nhưng mà tôi cũng không quan tâm những chuyện này, chỉ cần tôi chịu tiêu tiền cho Kiều Hân, cô ta sẽ luôn ở bên cạnh tôi, cuộc đời vốn rất dài, giọt nước cũng có thể xuyên qua đá, lòng của Kiều Hân dù lạnh, tôi cũng có thể ôm cho ấm.
Nhưng hôm nay xem ra, thứ tôi tin tưởng có thể xảy ra đã trở thành chuyện cười.
Không biết có phải bởi vì trong lòng quá khó chịu hay không, tôi không làm được gì cả, lại hút tiếp một điếu thuốc. Kết quả ống tay áo bị Đại Mỹ Nữ cắn.
Đại Mỹ Nữ là một con ch.ó hoang tôi nhận nuôi, lúc nhặt được nó, nửa phần da lông của nó đã bị thiêu hủy, Kiều Hân cảm thấy đáng thương nên nhận nuôi nó, nhưng khi ôm nó về thì bỏ mặc, chăm sóc đều là do tôi làm.
Tôi cúi đầu nhìn Đại Mỹ Nữ được tôi nuôi màu lông tỏa sáng, đưa điếu thuốc đã châm tiến đến bên miệng nó: “Mày cũng muốn hút sao?”
Đại Mỹ Nữ cắn ống tay áo của tôi trong miệng không chịu thả, đưa mặt ra xa điếu thuốc tôi đưa tới.
Tôi nhìn thoáng qua cái bụng căng phồng của nó, bừng tỉnh: “Tao quên mất mày đang mang thai không thể ngửi thấy mùi thuốc lá, để tao dập, tao không hút nữa.”
Tôi dập tắt điếu thuốc, lúc này mới Đại Mỹ Nữ nhả ra, hài lòng ghé vào trong lòng tôi.
Kiều Hân trở về, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Lúc cô ta mở cửa đi vào, thấy tôi ngồi bất động trên sô pha làm cho hoảng sợ: “Hôm nay anh không đi làm sao? Ngồi ở đó hù c.h.ế.t người.”
Tôi nhẹ nhàng gãi gãi đầu: “Xin nghỉ rồi, tối hôm qua em không về, đi đâu vậy?”
Tôi hy vọng cô ta có thể thú nhận với tôi một lần.
3.
Gần tới mùa đông, có thể là hơi lạnh, Kiều Hân khép chặt cổ áo: “Ngày hôm qua bạn em chia tay với bạn trai cô ấy, cho nên em mới an ủi cô ấy một đêm, anh đừng hoảng hốt như vậy, ngày hôm qua cũng vậy, anh gọi một lần không được thì nên biết em có chuyện quan trọng, nhưng anh vẫn không chịu buông mà gọi nhiều lần.”
“Hôm qua là kỷ niệm 5 năm chúng ta ở bên nhau.”
Kiều Hân có chút mơ hồ, hẳn là không nhớ rõ, nhíu mày: “Những ngày như vậy, không cần phải nhớ...”