Lòng Tốt Thà Quăng Chó Gặm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-23 15:32:21
Lượt xem: 502
Lòng Tốt Thà Quăng Chó Gặm
Tác giả: Thẩm Vi Diệc
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Buổi sáng, tôi theo thói quen đi mua mì giò heo mười sáu tệ một bát.
Gia đình chủ quán khó khăn nên tôi thường xuyên ủng hộ.
Trong lúc xếp hàng, tôi vô tình tôi thấy khách bên cạnh chỉ trả mười lăm tệ.
Nghĩ đến việc vợ chồng chủ quán làm ăn không dễ dàng, tôi khéo léo nhắc nhở.
Nhưng vị khách kia tỏ vẻ khó hiểu: "Là chủ quán nói mười lăm tệ mà, tôi đã mua nhiều lần rồi."
Sao lại thu thừa của tôi một tệ nhỉ???
Đúng lúc này, chị chủ bưng mì giò heo đã đóng gói xong, cười tươi đi về phía tôi.
1
Chị chủ vừa thắt nút túi ni lông, vừa nhiệt tình chào hỏi tôi.
"Em gái đúng giờ quá, ngày nào cũng đến đúng giờ này."
Chị chủ nói không sai, từ lần đầu ăn thử, ngày nào cũng đến mua mì giò heo vào mỗi buổi sáng.
Không phải vì hương vị quá tuyệt vời, mà là lần đầu đến, cả nhà chủ quán đang than thở, mặt mày buồn rười rượi.
Chị chủ khóc lóc kể rằng con gái bị ngã gãy chân, không có tiền chữa trị.
Mẹ chồng bị đột quỵ, vẫn đang hôn mê trong viện.
Lúc đó, chị chủ vừa khóc vừa kể: "Tình hình kinh tế hiện nay không tốt, bọn chị chỉ là buôn bán nhỏ, không kiếm được nhiều tiền, tiền thuê nhà thì ngày một tăng, cuộc sống thực sự khó khăn."
Nghe xong, tôi chỉ biết thở dài trong lòng.
Bản thân tôi cũng mới ra trường đi làm, ngày nào cũng đi làm, tăng ca, rồi lại đi làm.
Cả tháng làm quần quật, tiền kiếm được cũng chỉ đủ sống.
Còn chủ quán, cả gia đình sống dựa vào quán nhỏ này nhưng buôn bán lại lèo tèo, trông không giống như kiếm được nhiều tiền.
Giờ con gái lại bị gãy chân, mẹ chồng còn đang nằm viện.
Cuộc sống vốn đã khó khăn lại càng thêm tồi tệ.
Ngay lúc đó, tôi đã thầm quyết định, sau này mỗi sáng sẽ đến mua mì của quán này.
Lúc đi, tôi rút năm trăm tệ từ ví ra, đặt lên bàn.
Gia đình chủ quán lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó liên tục cảm ơn.
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Mì giò heo bao nhiêu tiền ạ?"
Anh chủ ngẩn người, sau đó lắp bắp nói: "Em đã đưa năm trăm tệ rồi, bát mì giò heo này coi như tặng em đi."
"Không được, hai chuyện này khác nhau mà." Tôi vừa dứt lời.
Chị chủ vội vàng lên tiếng, đồng thời liếc xéo chủ quán một cái: "Em gái, lòng tốt của em thật đáng quý, chị hiểu tấm lòng của em nên sẽ không khách sáo với em nữa, một bát mì là mười sáu tệ, ăn tại quán hay mang đi đều cùng giá. Nhưng sau này em đến quán bọn chị ăn, chị sẽ cho em thêm giò heo, thêm mì nhé."
Lúc đó mặc dù thấy có gì đó không ổn nhưng tôi vẫn nhanh chóng quét mã.
Dù sao làm việc thiện cũng không phải để kiếm lợi cho mình.
Vợ chồng họ tiễn tôi ra tận cửa quán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/long-tot-tha-quang-cho-gam/chuong-1.html.]
Cả ngày hôm đó, lòng tôi ấm áp vô cùng.
Sau đó, nhờ tôi giới thiệu, các đồng nghiệp cũng rất thích mì giò heo ở đây.
Có khi một buổi sáng, tôi có thể mua đến mấy bát.
Dần dần, tôi và gia đình họ cũng trở nên thân thiết.
Bình thường tôi mua đồ ăn vặt, hoa quả gì đó, cũng sẽ mang đến cho con gái họ ăn.
Vì vậy, theo tôi thấy, cho dù không tính đến tình cảm thì ít nhất tôi cũng là một vị khách bình thường.
Sao lại bắt tôi trả thêm một tệ nhỉ?
Là hiểu lầm hay cố ý đây?
Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng tôi vẫn ôm hy vọng, cố tình hỏi: "Bao nhiêu tiền ạ?"
Nụ cười trên mặt chị chủ cứng đờ nhưng chị chủ rất nhanh đã phản ứng lại: "Vẫn giá đó mà, em quên rồi à?"
Tôi cắn môi, một tay xách mì giò heo, một tay quét mã thanh toán.
Thanh toán xong, tôi quay người bỏ đi luôn.
Công ty cách đó không xa, vừa đến cửa công ty, tôi đã nghe thấy tiếng một đứa trẻ gọi tôi từ đằng sau.
"Chị Tiểu Lý, chị trả thiếu tiền rồi! Chị có thể trả lại một tệ chị thiếu của bọn em không!"
2
Là con gái chủ quán, Ưu Ưu.
Cô bé còn cách tôi vài bước, có vẻ sợ tôi vào công ty rồi không tìm được nữa nên đã hét toáng lên.
Cô bé vừa dứt lời, mấy đồng nghiệp đang chuẩn bị vào công ty cùng với bảo vệ đều nhìn về phía tôi.
Rõ ràng người làm sai không phải tôi nhưng lúc này tôi lại cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Lúc này, Ưu Ưu đã đi đến gần tôi, vẫn hét lớn: "Chị Tiểu Lý, chị trả lại em một tệ chị thiếu đi ạ?"
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là vợ chồng chủ quán bảo cô bé đến đòi tiền tôi.
Các đồng nghiệp cũng không định vào công ty nữa, có vẻ như đang dừng lại để xem kịch hay.
Tôi hơi cúi người, nhẹ nhàng nói: "Chị không trả thiếu tiền đâu nhé, mì giò heo là mười lăm tệ."
Nói rồi tôi còn tìm lại lịch sử thanh toán, đưa ra lắc lắc trước mặt cô bé.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Dù sao thì ngày thường tôi cũng rất tốt với Ưu Ưu, tặng cô bé nào là dây buộc tóc, váy hoa đủ thứ.
Cô bé ở quán nhiều, không thể không biết mì giò heo là mười lăm tệ.
Tôi nghĩ, có lẽ người lớn chỉ nói với cô bé là tôi trả thiếu một tệ, còn những chuyện khác thì cô bé không biết, chỉ cần nói rõ ràng là được.
Chị trả thiếu tiền mà, chị ơi, mì giò heo của chị là mười sáu tệ!"
Ưu Ưu vừa dứt lời, lòng tôi chùng xuống.
Ban đầu tôi còn tưởng Ưu Ưu không biết, hóa ra cả nhà này giấu tôi, chỉ để lừa tôi một tệ!
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy buồn nôn, tấm chân tình của mình trong mắt người ta, có lẽ chỉ thấy tôi vừa ngu vừa ngốc, rất dễ lừa.
Tôi đứng thẳng lưng, nói thẳng: "Rõ ràng là cùng một loại mì giò heo, tại sao tôi phải trả thêm một tệ? Ưu Ưu không hiểu thì có thể về hỏi bố mẹ mình."
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Một tệ đúng là không phải số tiền lớn nhưng tôi không muốn trả.
Tôi coi cả nhà họ là bạn, thậm chí còn luôn ủng hộ để họ có thêm khách hàng nhưng họ lại coi tôi là đứa ngốc, ngay cả một tệ cũng muốn chiếm, thật nực cười.
Ai ngờ tôi vừa đi được vài bước, Ưu Ưu đột nhiên khóc òa lên.