Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÒNG TỐT ĐẶT SAI CHỖ - Chương 7 - Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-09-08 15:54:34
Lượt xem: 910

Trong mắt Mạc Phỉ Phỉ hiện lên một tia đắc ý.

Tôi đi tới trước mặt Sở Ngọc, cố ý cao giọng:

“Chị Sở Ngọc, thật sự xin lỗi chị, tuy rằng em có xe lớn nhưng kỹ thuật lái xe của em lại không được tốt cho lắm.”

Tôi chỉ vào nắp bảo hiểm ô tô: "Chị thấy khối sơn kia không? Hai ngày trước em vừa bị người ta tông vào đuôi xe.”

Mạc Phỉ Phỉ a lên một tiếng: "Vậy rõ ràng là…”

“Rõ ràng cái gì?" Tôi dùng vẻ mặt vô tội nói.

13

Tôi kéo tay Mạc Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ, cậu là người nhiệt tình nhất và cũng là người cẩn thận nhất mà."

“Nếu không, cậu đi xe điện chở chị Sở Ngọc về đi. Xe điện vừa nhanh vừa tiện hơn.”

“Tớ á?”

"Đúng vậy, Phỉ Phỉ, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, cậu đã nhiệt tình như vậy rồi thì nên làm chuyện tốt đến cùng."

"Nếu để cho người khác đưa đi thì làm sao cậu có thể yên tâm được, đúng chứ?"

Nói xong, tôi giả vờ nghe điện thoại, gật đầu mỉm cười một cái rồi đi xa họ.

Tôi biết Mạc Phỉ Phỉ đã cố tình làm hỏng xe của tôi.

Nhưng tôi đoán cô ta sẽ không thừa nhận, cô ta đã không còn tiền để bồi thường.

Vừa hay tôi lợi dụng việc này một chút vậy.

Nửa giờ sau, tôi vừa về đến nhà thì group chat trong công ty lập tức nổ tung.

[Tôi vừa mới nhận được tin tức, Mạc Phỉ Phỉ và Sở Ngọc đã gặp tai nạn giao thông!]

[Hai người đều được đưa đến bệnh viện nhân dân số 2, xe điện bị đụng bay, bây giờ hai người còn đang hôn mê.]

[Nhưng tôi lướt lên mạng thì người ta nói Mạc Phỉ Phỉ vượt đèn đỏ...]

[Trời ạ, chở phụ nữ có thai còn dám vượt đèn đỏ sao? Đầu cô ta bị úng nước à?]

[Cho dù không chở phụ nữ có thai thì cũng không thể vượt đèn đỏ được.]

[Tôi nghe nói, cô ta không rành luật giao thông, thi không đậu môn 1 nên mới không mua xe.]

Tôi tiếp tục lướt để đọc tin nhắn.

Đột nhiên tôi cảm thấy rất mệt mỏi giống như mới vừa vượt qua một cửa ải gian nan vậy.

Sau khi tắt màn hình, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, tôi vẫn cùng các đồng nghiệp đến thăm hai người đang bị thương kia.

Tôi cầm giỏ trái cây, ra vẻ thương tiếc, nhưng trong lòng lại không có chút gợn sóng nào.

Tuy rằng kiếp trước Sở Ngọc sinh non nhưng vẫn cùng một giuộc với Mạc Phỉ Phỉ, trực tiếp ụp cái nồi đó lên đầu tôi.

Cô ta nói tôi là người lái xe làm tôi chịu toàn bộ trách nhiệm.

Sau khi chồng cô ta nghe xong lời cô ta nói, đầu tiền đã lừa một số tiền lớn từ tôi sau đó uy h.i.ế.p mẹ tôi, khiến bệnh tim của mẹ tôi tái phát.

Cuối cùng anh ta dùng xe lu nghiền c.h.ế.t tôi.

14

Cái thai của Sở Ngọc đã c.h.ế.t ở trong bụng mẹ, hơn nữa cô ta còn xuất huyết nhiều đến mức phải cắt bỏ tử cung.

Em bé thụ tinh ống nghiệm bảo bối của nhà họ đã không còn, hơn nữa sẽ không bao giờ có thai được nữa.

Ngày đó khi tan tầm các đồng nghiệp đi ngang qua liên tục làm chứng là do Mạc Phỉ Phỉ kiên trì muốn đưa Sở Ngọc trở về.

Lưu Bảo Sơn xông thẳng tới phòng bệnh của Mạc Phỉ Phỉ, túm tóc cô ta kéo xuống đất.

Cô ta luôn miệng giải thích: "Là do anh không đi đón vợ anh, chuyện này có liên quan gì đến tôi?

Nghe cô ta nói thế, Lưu Bảo Sơn càng tức giận hơn: "Ngày đó mẹ tôi bị cao huyết áp phải nhập viện, nhưng bây giờ mẹ tôi bị kích động đến mức tức chết!”

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

"Đều tại cô cả cái con khốn vô sỉ này, ngay cả học sinh tiểu học còn biết qua đường cái phải nhìn đèn xanh đèn đỏ, đầu cô bị lạc đà đá à?"

“Cô trả con lại cho tôi! Trả mẹ lại cho tôi! Cô cũng đi c.h.ế.t đi!”

Bác sĩ y tá nháo nhào đi lên ngăn cản nhưng không thể ngăn được Lưu Bảo Sơn đang phát điên như trâu.

Anh ta xé tóc Mạc Phỉ Phỉ, dùng chân trái chân phải đá thẳng vào người cô ta, anh ta còn bước tới cào cấu liên tục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/long-tot-dat-sai-cho/chuong-7-hoan.html.]

Mạc Phỉ Phỉ vẫn đang nói chuyện hợp tình hợp lý sau đó tiếng thét chói tai cùng tiếng rống trộn lẫn nhau.

Các đồng nghiệp cũng tiến lên ngăn cản.

Hai tay Lưu Bảo Sơn bị kiềm chế, anh ta lại gần cắn đứt lỗ tai của Mạc Phỉ Phỉ.

Máu phun ra, trong phòng tràn ngập tiếng hét, khung cảnh rất hỗn loạn.

Cuối cùng, Lưu Bảo Sơn giật lấy bút bi cài trước n.g.ự.c áo blouse trắng của bác sĩ rồi đ.â.m thẳng vào động mạch chủ của Mạc Phỉ Phỉ.

Cảnh sát bắt Lưu Bảo Sơn đang nổi điên đi, còn Mạc Phỉ Phỉ được cứu chữa kịp thời ở bệnh viện.

Cô ta không chết, lỗ tai còn được nối lại.

Chỉ có điều sau này cô ta không thể nói chuyện một cách dễ dàng nữa.

Da đầu cũng bị xé ra mấy mảng lớn.

Mấy ngày đó khi nằm viện, mỗi ngày cô ta đều lấy nước mắt rửa mặt, không nghĩ ra tại sao lại thành thế này.

Lưu Bảo Sơn đã bị giam giữ vì cố ý gây thương tích và Mạc Phỉ Phỉ cũng bị buộc tội gây tai nạn giao thông.

Lần cuối cùng tôi đến thăm cô ta, tôi vẫn mua một giỏ trái cây đến, trong giỏ là nho và chanh.

Tôi ngồi xuống bên giường bệnh, giúp cô ta lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Ngồi một lúc, tôi cảm thấy nên đi rồi vì nghe cô ta ấp a ấp úng quá phiền.

Trước khi đi tôi ghé vào tai cô ta dịu dàng nói:

“Phỉ Phỉ, cậu phải nhanh khỏe lên. Cậu còn phải ngồi tù, đừng gục ngã sớm như vậy.”

Cô ta muốn nói nhưng lại nói không được, cách cô ta gọi tên tôi ngày càng khó chịu hơn.

Tôi nhìn cô ta rồi cong khoé miệng lên, tôi chẳng thèm quay đầu lại mà rời đi ngay

15

Đồng thời tôi còn rời khỏi nơi đầy rẫy thị phi này.

Tôi không thích công ty này và nghỉ việc.

Khi chọn công ty, tôi sẽ xem xét ba tiêu chí:

Thứ nhất là sắp xếp thời gian làm việc.

Thứ hai là đã ngộ cho nhân viên và tiền lương.

Thứ ba là môi trường làm việc và các mối quan hệ trong công ty.

Tôi không hài lòng về công ty này nên dứt khoát từ chức.

Tôi tìm một công ty nhỏ gần nhà hơn.

Tuy công ty vẫn còn đang trong giai đoạn bắt đầu, tiền lương và đãi ngộ cũng không phong phú như trước kia.

Nhưng như vậy là đủ rồi, cho dù có một lý do để cho tôi lui bước thì chỉ cần có hai lý do để tôi tiếp tục ở lại là được.

Tháng thứ hai sau khi chuyển đến nơi làm việc với, vào một ngày rất bình thường, tôi tan tầm về nhà.

Qua cửa sổ xe, tôi nhìn thấy một bà lão đang lang thang trên phố.

Xe cứ đi tới đi lui, trông rất nguy hiểm.

Tôi chớp mắt hai lần sau đó dừng xe ở ven đường, chạy về phía bà lão.

Bà ấy là một bệnh nhân bị lạc, mắc bệnh Alzheimer.

Bà lão đeo một tấm bảng tên trên n.g.ự.c với số điện thoại và tên trên đó.

Tôi đã gọi vào số đó.

Mười lăm phút sau, một anh trai giao hàng chạy tới với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Cám ơn trời đất." Anh ấy chắp tay trước ngực, cảm ơn vì đã tìm lại được mẹ mình.

Anh ấy rối rít cảm ơn tôi, còn nói muốn hậu tạ thêm tiền cho tôi.

Tôi từ chối ý tốt của anh ấy, tôi chỉ cảm thấy anh ấy hơi quen quen.

Tôi mỉm cười với anh ấy rồi nhớ lại cảm giác lúc trước sau khi nhận được điện thoại, tôi đã chạy đến bệnh viện ngay.

Nắng chiều chiếu vào gương mặt anh ấy đồng thời khiến gương mặt đó khắc sâu vào trong trái tim tôi.

Hoàn.

Loading...