LÒNG QUÂN CHẲNG THẤU NGỌC KINH SƠN - 7 - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-03-06 11:23:38
Lượt xem: 194
Phiên ngoại ( Bùi Thanh Thư):
Lần đầu tiên gặp Ngọc Nương là tại phiên chợ huyện Thủy. Nàng nhờ người viết thư gửi đến kẻ phụ tình đã vứt bỏ thê tử, nói rằng mẫu thân nàng bệnh nặng, hy vọng hắn quay về thăm.
Tiên sinh viết thuê hít một hơi thuốc, mở miệng liền đòi năm mươi văn tiền một bức thư. Mẫu thân nàng quanh năm uống thuốc, trong nhà chỉ dựa vào nàng vừa gánh hàng bán thủy sản, vừa cắt vải thêu hoa, miễn cưỡng mới có thể sống qua ngày.
Nàng không có nhiều tiền như vậy. Tên vô lại đứng bên cạnh liền cười nhạo nàng:
"Tiểu Ngọc Nương, đừng mong nhớ tên cha bội bạc đó nữa, theo ta đi, ta tuyệt đối không phụ nàng đâu."
"Tiểu cô nương, thư này rốt cuộc có viết hay không? Đừng làm lỡ việc buôn bán của ta."
Hồi đó, Bùi gia trong chốn quan trường đã đắc tội với người, liên lụy cả ta cũng bị đày đến huyện Thủy nghèo nàn này. Khi ấy, ta cũng có đôi ba phần sĩ khí, đọc được vài chữ thánh hiền trong bụng, khó chịu trước những chuyện bất bình.
"Ta viết giúp cô!"
Vừa khéo, ta cũng có thư cần gửi đến kinh thành cho Liễu gia, hỏi thăm Liễu cô nương kia có được bình an hay không. Thuận tiện hỏi thăm cố hữu ở kinh thành, nhờ họ tìm tung tích của phụ thân nàng.
Ngọc Nương bối rối xoắn vạt áo:
"Ta... ta không có nhiều tiền, nếu ngươi cần khâu vá y phục, ta làm giúp, không lấy bạc."
Ta cúi đầu, lúc này mới nhận ra tay áo mình đã sờn rách, chỉ khâu sớm bung cả rồi. Những ngày đầu đến huyện Thủy, lo kế sinh nhai đã chật vật, đâu còn tâm tư để ý đến y phục?
Viết xong bức thư, ta ngẩng mặt lên. Vừa khéo, nàng cũng cắn đứt sợi chỉ. Nhìn thấy ta, gương mặt Ngọc Nương đỏ hơn cả ráng chiều nơi chân trời.
Nàng khéo tay, vết rách trên tay áo được thêu thêm một chùm trúc non. Trúc thêu ngay ngắn, không sần sùi, không làm da tay khó chịu. Nhưng chẳng hiểu vì sao, mỗi lần đầu ngón tay lướt qua những mũi thêu, lòng ta lại ngứa ngáy như có gì len lỏi vào tim.
Về sau, mỗi lần gặp nhau, Ngọc Nương đều cố lấy dũng khí bắt chuyện với ta.
Về sau, quầy bút họa dời đến gần gánh nước tươi.
Về sau nữa, quầy bút họa cũng bán thêm củ ấu và sen.
Vào một đêm rằm Trung thu trăng sáng vằng vặc. Hôm ấy trời còn chưa tối hẳn, trong giỏ của Ngọc Nương đã đầy châu hoa do đám thanh niên tặng.
Ở huyện Thủy có một tục lệ: chuyện chung thân đại sự của người trẻ không cần người lớn đứng ra mai mối. Nếu ưng ý cô nương nào, chỉ cần tặng nàng một đóa châu hoa hoặc một cây trâm. Nếu cô nương cũng có ý, sẽ cắt may một bộ váy đỏ, cài hoa người kia tặng, cùng nhau ngắm trăng trong ngày Trung thu.
Nhìn giỏ hoa của Ngọc Nương, ta có cảm giác như bị nhét đầy canh trong miệng, chua xót đến khó chịu. Nhưng dù gì cũng cần giữ thể diện, ta chua chát mà hỏi:
"Ngọc Nương, nàng vừa ý ai rồi?"
Mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu bẻ hạt sen, không nói gì.
Tối đó, Ngọc Nương đứng bên khe suối, gọi ta đi ngắm trăng.
Trăng sáng vằng vặc, nước suối cũng long lanh như tráng bạc.
Bóng nàng in bên bờ suối, như một con nai nhỏ cúi xuống uống nước, trong đôi mắt e thẹn chứa cả một hồ thu trong vắt, lấp lánh dịu dàng.
Lần đầu tiên, ta thấy nàng mặc váy đỏ rực rỡ đến thế, như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt lòng ta. Ta giả vờ thờ ơ, đưa mắt nhìn mái tóc nàng. Nàng không cài hoa, để tóc trần.
Ngọc Nương giả bộ giận dỗi, hỏi ta:
"A Thư, hoa của ta đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/long-quan-chang-thau-ngoc-kinh-son/7-het.html.]
Huyện Thủy đất nhiều nước, cũng nhiều hoa nhài dại. Gió thu thoảng đưa hương hoa nhài hòa với hương ấu, khiến lòng người ngây ngất.
"A Thư, ta và chàng ở bên nhau, chàng có muốn không?"
Ta ôm chặt Ngọc Nương vào lòng. Về sau, cuộc sống dần tốt đẹp hơn. Chúng ta có cả Trúc Nhi. Chỉ là từ khi Trúc Nhi ra đời, chuyện vụn vặt trong nhà ngày càng nhiều, ta cũng dần lơ là.
Hôm ấy, ta gửi thư lên kinh thành, rõ ràng chỉ có hai tờ giấy, nhưng lại vô tình để sót thư của Ngọc Nương. Ta tự trách bản thân mình sơ suất, vội vã đuổi theo người đưa thư. Nào ngờ lại nghe thấy hắn nói với Ngọc Nương rằng:
"Mỗi lần đều gửi hai phong thư, sao hôm nay chỉ có một?"
Rốt cuộc, ta không giấu được nàng. Đôi mắt Ngọc Nương nhìn ta, từng chút từng chút một, trở nên ảm đạm. Nàng không ầm ĩ, không khóc lóc, chỉ lặng lẽ trở vào phòng, dịu dàng dỗ Trúc Nhi ngủ. Nôi đung đưa khe khẽ, nàng cúi đầu, chậm rãi lau nước mắt.
Nàng có khóc cũng sẽ không rời đi. Dù sao cũng đã có con, nhà nào lại vì hai phong thư hỏi han mà không muốn sống tiếp nữa?
Về sau, nhà chồng của Ngâm Nguyệt gặp chuyện, nàng ấy dẫn theo con nhỏ đến huyện Thủy nương nhờ ta. Ngọc Nương vốn xinh đẹp, nhưng váy đỏ năm nào rốt cuộc cũng đã cũ, màu sắc nhạt đi rất nhiều. Đứng cạnh Ngâm Nguyệt trang sức rực rỡ, nàng lại càng thêm mộc mạc, giản dị.
Ngâm Nguyệt cười trêu nàng ăn mặc quê mùa, ta chợt cảm thấy mất mặt. Ta nghĩ, trâm cài trên đầu Ngọc Nương chẳng khác nào bông mẫu đơn cắm giữa vườn cải trắng, thật sự không hợp.
Nhưng ta lại chưa từng nghĩ, nếu trâm không xứng với y phục, thì đáng ra, ta nên dắt nàng đi mua một bộ mới.
Ngọc Nương, so với ta, đã sớm hiểu rõ đạo lý này.
Ta đang nghĩ như vậy, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng Trúc nhi vui mừng gọi mẹ.
Từ sau khi hòa ly với ta, Ngọc Nương càng sống tốt hơn. Y phục rực rỡ, trâm cài hợp thời. Gió thoảng qua, nàng còn bắt mắt hơn cả hoa phượng tiên lay động trong gió, hơn cả nhành nhài khẽ rủ giữa tán lá. Trên phố, từ già đến trẻ đều ngoái đầu nhìn.
Lại có người nhờ mẹ Xuân Hương nói giúp vài lời tốt đẹp, đứng ra làm mai, bảo rằng chỉ cần Ngọc Nương gả vào nhà họ, vàng bạc núi đầy cũng để nàng tiêu xài thỏa thích.
Nhưng nàng không nhận. Nàng nói:
"Núi vàng núi bạc cũng có ngày đổ sập, lúc ấy sẽ đè c.h.ế.t người. Ta dựa vào chính mình cũng có thể sống tốt."
Nhiều năm trôi qua, huyện Thủy cũng dần theo tục lệ kinh thành, hôn nhân phải có tam thư lục lễ, không thể sơ sài qua loa. Không còn ai có thể chỉ nhờ một nhành nhài dại mà đổi lấy một cô nương mặc váy đỏ nữa.
Trúc nhi ngày một lớn, nhưng vẫn không chịu nhận ta. Cũng giống như năm đó, Ngọc Nương vì chuyện thư gửi cho Ngâm Nguyệt mà giận ta. Ta muốn dỗ dành nàng, lập tức nói sẽ viết thư tìm ông ấy giúp nàng.
"Không cần nữa, ta không tìm." Ngọc Nương lắc đầu, "Loại người phụ bạc đó, cứ coi như bị ba ba dưới sông ăn mất rồi đi. Dù ông ấy có sống trong gấm vóc lụa là hay là đi ăn mày, ta cũng không muốn nhận lại."
Tính tình Trúc Nhi giống hệt nàng.
Ở cái tuổi này, trẻ con vốn ham ăn. Nhưng những hộp bánh ta mang đến, nó đều ném đi.
Trúc nhi học hành rất giỏi, nói rằng sau này không muốn ở lại huyện Thủy, muốn đưa mẫu thân lên kinh thành sống những ngày tốt đẹp.
Từ sau khi Ngọc Nương đi, việc quét dọn trong nhà đều do ta tự làm. Hôm ấy nhàn rỗi dọn dẹp, vô tình tìm thấy một hộp trà quê nàng mua từ năm trước.
Nàng cất trà rất cẩn thận, vậy mà không bị ẩm mốc, không hỏng.
Pha một ấm, trà thanh mát, có vị hơi đắng. Uống hai ngụm, ta bỗng bật cười, chợt thấy mình năm ấy đúng là không biết trân trọng.
Xoay hộp trà lại, mới thấy nhãn trà được đề bằng nét chữ nhỏ:
"Trà Kính Sơn."
Không biết năm đó ai đã coi Kính Sơn là Long Tỉnh, là do gã bán hàng nói sai, hay do Ngọc Nương nghe nhầm?
Bây giờ căn nhà này trống trơn, muốn hỏi cũng chẳng có ai để hỏi nữa. Nghĩ kỹ lại, không trách được gã bán hàng, càng không thể trách Ngọc Nương.
Chỉ trách chính mình năm đó không nhận ra ngọc Kính Sơn, lại coi nàng như đá cuội tầm thường.