Lòng Không Gợn Sóng, Tim Sẽ Không Đau - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-01-06 12:34:05
Lượt xem: 376
Tống Tư Dịch xoa trán, lo lắng cho tương lai của hai người.
“BOSS, cô đã từng nói suy nghĩ của mình cho cậu Tần biết chưa?"
Khương Hâm Duyệt cứng đờ mặt: "Cậu ấy không cần biết những điều này, cậu ấy chỉ cần hạnh phúc là được."
Tống Tư Dịch há miệng, cân nhắc từ ngữ:
“BOSS, cậu Tần thích cô bao năm nay, nhưng lại không nhận được phản hồi từ cô, cộng thêm gần đây chúng ta lại thể hiện thân mật trước mặt cậu ấy…"
“Ý tôi là, dù tình cảm có mãnh liệt đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ bị bào mòn hết thôi."
Tim Khương Hâm Duyệt nhói lên.
Cô hiểu rồi.
Cô quen làm mọi thứ một cách hoàn hảo, quen dọn sạch mọi trở ngại cho Tần Mục Dã.
Bao gồm cả tình cảm.
Vì thế cô liên tục xác nhận tình cảm chân thành của Tần Mục Dã, rồi tự cho mình quyền lên kế hoạch cho tương lai của cả hai.
Cô nghĩ rằng như thế là hạnh phúc mà cả hai ngầm hiểu.
Nhưng cô quên rằng, lòng người không chịu nổi việc bị thăm dò hết lần này đến lần khác, tình cảm cũng không thể chờ đợi mãi mãi.
Ý của việc bào mòn hết chính là…
Họ sẽ không còn tương lai nữa.
……
Nhìn Khương Hâm Duyệt uống xong hai cốc cà phê vẫn không nói lời nào.
Tống Tư Dịch hơi mệt mỏi: "BOSS, có cần tôi liên lạc với cậu Hướng ngay bây giờ luôn không?"
Khương Hâm Duyệt như không nghe thấy, chỉ nhìn những người qua lại ở sân bay mà thất thần.
Vị trí của Tần Mục Dã biến mất tại sân bay thành phố Bắc Kinh, Tống Tư Dịch nói đó là do SIM đã bị hủy.
Hy vọng mong manh trong lòng Khương Hâm Duyệt hoàn toàn tắt ngấm.
Bởi vì cô biết, Tần Mục Dã đã quyết tâm không gặp lại cô nữa.
Vì vậy, dù có được thông tin liên lạc của Hướng Minh, Khương Hâm Duyệt cũng do dự.
Cô muốn trực tiếp nói với Tần Mục Dã rằng cô cũng yêu anh, tất cả mọi điều trước đây chỉ là hiểu lầm.
Nhưng lại sợ rằng, tất cả đều công cốc.
Rốt cuộc, tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ rác.
Tống Tư Dịch không chờ được nữa, tự ý gọi cho Hướng Minh:
“Tổng giám đốc Hướng, chào cậu. Tôi là thư ký Tống Tư Dịch của tổng giám đốc tập đoàn Khương thị, Khương Hâm Duyệt."
“Là thế này, tổng giám đốc của chúng tôi muốn trao đổi một số chuyện về cậu Tần Mục Dã, không biết bây giờ cậu có tiện không?"
Không biết đối phương nói gì, Tống Tư Dịch có chút lúng túng,
“Sếp Hướng, chuyện này khá phức tạp, tất cả đều là hiểu lầm…"
“Được, xin hãy chờ một chút."
Không biết đối phương nói gì, Tống Tư Dịch vội vàng đưa điện thoại cho Khương Hâm Duyệt.
“BOSS, sếp Hướng có lời muốn nói với cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/long-khong-gon-song-tim-se-khong-dau/chuong-15.html.]
Khương Hâm Duyệt im lặng quá lâu, Hướng Minh chờ đến sốt ruột:
“Khương Hâm Duyệt, tôi không đến tìm chị, vậy mà chị lại chủ động tìm đến tôi?"
Lúc này cô mới đưa điện thoại lên tai:
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn biết, có phải Mục Dã đang ở chỗ cậu không?"
Hướng Minh cười khẩy: "Chị còn mặt mũi nhắc đến cậu ấy à? Tôi nói cho chị biết, chuyện này chưa xong đâu."
“Bây giờ chị đang ở đâu?"
“... Quán cà phê ở sân bay thành phố Bắc Kinh."
“Chị cứ chờ ở đó!"
Nhìn cuộc gọi bị cúp ngang, Khương Hâm Duyệt bảo Tống Tư Dịch gọi thêm hai cốc cà phê.
Hai ngày nay lao tâm lao lực, cơ thể và tinh thần cô đều lên tiếng phản đối, chỉ có thể dùng cà phê để cầm cự.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Không lâu sau, Hướng Minh đẩy cửa quán cà phê bước vào.
Thấy Khương Hâm Duyệt và Tống Tư Dịch ngồi cạnh cửa sổ, Hướng Minh sải bước lại gần.
“Xoẹt!"
Hướng Minh không nói một lời, hắt thẳng một cốc cà phê vào mặt Khương Hâm Duyệt.
Tống Tư Dịch giật mình, nhìn gương mặt Khương Hâm Duyệt mà không biết phải làm gì.
Khương Hâm Duyệt lặng lẽ lau mặt, bảo Tống Tư Dịch rời đi trước.
Tống Tư Dịch nhìn Hướng Minh định nói lại thôi, cuối cùng vẫn quay người bước ra ngoài.
“Chị đến đây, không nói với cậu ấy chứ?"
Sắc mặt Khương Hâm Duyệt bình thản, dường như không để tâm đến chuyện vừa xảy ra.
Hướng Minh nhướng mày: "Tất nhiên."
Thấy Hướng Minh thừa nhận Tần Mục Dã đang ở chỗ anh ấy, Khương Hâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất thì anh vẫn an toàn.
Thấy Khương Hâm Duyệt không có ý định nói tiếp, Hướng Minh chủ động mở lời:
“Tôi từng nghĩ, người trên đời này không bao giờ làm tổn thương Mục Dã chính là chị."
Khương Hâm Duyệt cúi đầu, đan chặt mười ngón tay vào nhau:
“... Nếu tôi nói, tất cả chuyện này thực sự chỉ là hiểu lầm thì sao?"
Hướng Minh cười nhạt: "Điều đó quan trọng sao?"
“Tổng giám đốc Khương, chị nên biết rằng."
“Trong tình cảm, có những hiểu lầm để lâu sẽ trở thành sự thật."
“Giống như chị luôn để Mục Dã hiểu lầm rằng chị không thích cậu ấy, giờ đây cuối cùng cậu ấy cũng tin điều đó."
Đầu óc Khương Hâm Duyệt rơi vào trạng thái m.ô.n.g lung ngắn ngủi.
Là như vậy sao?
Hướng Minh vẻ mặt trầm tư: "Tổng giám đốc Khương, khi Mục Dã tự mình nói với tôi rằng cậu ấy từ bỏ việc yêu chị."
“Thì những hiểu lầm và sự thật đối với tôi đều không còn ý nghĩa gì nữa."