Lời tỏ tình thứ 100 - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:00:57
Lượt xem: 344
Anh ta cũng quay video. Trong cơn mưa lớn chạy băng băng trên sân thể dục nơi tôi và anh ta gặp nhau, vừa chạy vừa gọi tên tôi.
Anh ta xin lỗi tôi, liên tục thì thầm. Nhưng tôi không trả lời.
Bạch liên hoa cũng gửi tin nhắn cho tôi, cầu xin tôi quay đầu lại nhìn Chu Cận Dã một cái, chỉ cần tôi tha thứ cho Chu Cận Dã, cô ta sẽ xin lỗi mọi người, thừa nhận tin đồn thế thân là do cô ta truyền ra.
Nhưng có ích lợi gì chứ? Tổn thương là do Chu Cận Dã tạo thành. Cho nên tôi chọn cách phớt lờ. Tha thứ? Đó là việc của Chúa.
Nhưng cuộc gọi video của Chu Cận Dã lại tới. Đang lúc tôi nhàn rỗi nhàm chán, liền nhận lấy, nhưng tôi không nói gì cả.
Chu Cận Dã đã uống nhiều. Trong ống kính lay động, mơ hồ thấy một gương mặt tinh xảo.
Ánh mắt xem kịch, vẻ mặt ghét bỏ.
Chu Cận Dã nhìn thấy biểu cảm của tôi, trong nháy mắt đuôi mắt ửng hồng: “Bảo bối, lão già đó có cái gì tốt chứ?”
Không nhận được phản hồi của tôi. Anh ta lại uống từng ngụm rượu: “Anh mới biết được... Bị làm thế thân khó chịu như vậy.”
Chu Cận Dã lại quơ ống kính nhìn tôi: “Bảo bối, em trở về có được không, cái gì anh cũng nguyện ý làm...”
18
Anh ta nói không thêm được nữa vì một bóng đen đổ sập xuống bên cạnh tôi.
Sau bảy ngày chiến tranh lạnh, Tần Mặc đột nhiên xuất hiện, giật lấy điện thoại di động trong tay tôi.
Ngay trước ống kính, trước mặt Chu Cận Dã. Khuôn mặt tuấn tú của hắn âm trầm sắp nhỏ ra nước: “Chỉ sợ không thể như cậu mong muốn... Cô ấy là của tôi.”
Thả một câu như vậy, Tần Mặc liền chế trụ cổ tôi, nụ hôn bá đạo cường thế rơi xuống. Điện thoại tự động cúp máy.
Tôi tức giận muốn đẩy Tần Mặc ra, nhưng hắn là một tên điên, không đẩy được, làm sao cũng đẩy ra được,
Tôi cắn mạnh, m.á.u tanh ngọt ngào ở giữa răng môi tràn ra, Tần Mặc vẫn không chịu buông tay, hôn lên môi tôi, thuận tay lần xuống phía dưới. Ghê tởm.
Tất cả những nơi hắn chạm vào, bất cứ nơi nào hắn đến, đều làm tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi bỗng nhiên bất động, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Tần Mặc.
Hắn tự giác mất mặt, buông ra, trên môi dính một màu đỏ tươi, ái muội kiều diễm, đẹp như một yêu tinh.
Nhưng tôi biết, người đàn ông này đã từng là chất độc ăn mòn xương. Bị tôi cắn nát, hắn cũng không tức giận. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi tôi.
“Ngày mai sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng, Mộ Dã, em là của anh.”
19
Ngày hôm sau, lúc sáng sớm, trong biệt thự đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Tôi đứng ở cửa sổ tầng hai, nhìn ra thế giới bên ngoài, tấm thảm đỏ dài hàng chục mét, hoa hồng Bulgaria được đưa đến bằng trực thăng. Ngoài hoa, còn có rượu quý.
Những người giúp việc bố trí biệt thự ngay ngắn trật tự, cực xa hoa. Người không biết còn tưởng rằng đây là hiện trường cầu hôn.
Tôi lười biếng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía người giúp việc phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/loi-to-tinh-thu-100/5.html.]
“Tiên sinh nhà các người thật không có ý nghĩa.”
Người giúp việc cúi đầu: “Mộ tiểu thư, tiên sinh bảo cô đêm nay thay những thứ này tham gia dạ tiệc.”
Cô ấy vẫy tay, một đám người nối đuôi nhau vào.
Từ đầu đến chân, đủ thứ xa xỉ, không chỗ nào không xa hoa, không chỗ nào không hiển quý làm người xem hoa cả mắt.
Trong đó nổi bật nhất, là một bộ váy cưới màu trắng đến từ thương hiệu thiết kế thời trang được hoàng gia Anh sử dụng, số lượng có hạn trên toàn thế giới, ngụ ý tình là yêu duy nhất của cuộc đời này.
Lần thứ 32, lúc tôi cầm tấm ảnh cưới thổ lộ với Tần Mặc: “Nếu sau này kết hôn, có thể mặc chiếc váy cưới này gả cho anh thì tốt quá.”
Lúc đó hắn đáp lại như thế nào?
“Ảo tưởng.”
20
Người giúp việc thay váy cưới cho tôi, đội ngũ thợ trang điểm hàng đầu từ nước ngoài nhảy dù tới tạo hình cho tôi.
Tôi nhìn mình trong gương, một vẻ đẹp suy tàn. Hoa đã héo rũ rồi, tưới nước có ích gì không?
Tôi vẫy tay bảo mọi người xuống dưới.
Trước cửa sổ sát đất, vầng trăng kia lại nhô lên. Ánh trăng trắng xóa rơi trên váy cưới của tôi. Tôi cởi giày cao gót ra, giẫm chân trần lên sàn nhà: “Nhìn xem, tôi mặc áo cưới đẹp biết bao.”
Không ai trả lời tôi.
Tôi thở dài: “Anh biết không? Nếu con gái tức giận sẽ rất khó dỗ đấy.”
Ánh trăng trôi xuôi, yên tĩnh không tiếng động.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi nhìn lại lần nữa, ném giày cao gót, xoay người đi xuống lầu.
21
Trong biệt thự vô cùng náo nhiệt, bọn họ đều ghen tị với tôi.
Gió đêm hơi lạnh, Tần Mặc từ phía sau tôi đi tới. Hắn mặc âu phục cao cấp được cắt may khéo léo, trong trẻo lạnh lùng tự phụ, ưu nhã giống như là quý công tử.
Ánh mắt hắn lại dừng ở chân tôi, chân mày nhíu lại: “Lại không mang giày?”
Tôi không để ý đến hắn.
Giữa sân có một cái hồ nước, ánh trăng rơi trên mặt nước nổi lên tầng tầng gợn sóng. Bàn chân trần của tôi giận dữ khuấy động vũng trăng.
Tần Mặc đưa tay kéo tôi vào lòng hắn, khàn giọng hỏi tôi: “Không thích? Hả?”
Tôi hài lòng nhìn ánh trăng rối loạn kia. Tâm trạng thật tốt. Ngay cả khi Tần Mặc ôm tôi, tôi cũng không cảm thấy chán. Tôi để mặc cho hắn ôm chân tôi vào lòng lau sạch.
“Mộ Dã, em nói không thích, anh sẽ rút hết đi. Em muốn cái gì, anh sẽ cho em cái đó.”