Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lời nói yêu trễ hẹn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:42:24
Lượt xem: 331

Sau khi tỉnh dậy tôi đã biết tình trạng của mình.

Bác sĩ nói rằng cú ngã kia của tôi quá mạnh nên vết thương cũ của tôi lại tái phát và sẽ không bao giờ khiêu vũ được nữa.

Tôi ngẩn người. Lễ kỷ niệm tròn 10 năm khiêu vũ của tôi lại kết thúc như vậy. Trợ lí sợ tôi suy sụp tinh thần nên đã ở trong phòng canh chừng, nhưng tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì, tôi gần như đã c.h.ế.t lặng.

Trợ lí không cho tôi xem điện thoại, nhưng tôi vẫn muốn xem ý kiến của khán giả như thế nào.

Hotsearch của tôi ở vị trí thứ hai # Vũ công nổi tiếng Diệp Tang Tang gặp tai nạn sự cố khi đang biểu diễn. Hiện tại nó đã bị một hotsearch khác lấn át - # Ảnh hậu bị thương, Phong tổng ở ngay đoàn phim nổi giận. 

Bấm vào trang chủ thì hiện ra mấy tấm ảnh được chụp lén. Trong bức ảnh, Phong Ngôn dường như đang ôm ảnh hậu vào lòng, những người xung quanh thì vẻ mặt lo sợ. Nhưng vết thương kia chỉ là một vết cắt nhỏ trên cánh tay của cô ấy mà thôi.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nổi giận như vậy.

Phía dưới bình luận thì chia làm hai phe, có fan couple: [Người trong ngành truyền tai nhau bảo Phong tổng đang ẩn hôn. Xem ra đối tượng ẩn hôn của anh ấy là Hứa ảnh hậu rồi.]

Cũng có một số antifan của ảnh hậu: [Chỉ một vết thương nhỏ như vậy thì đau cái nỗi gì. Phong tổng mà không nhanh đưa người đi bệnh viện, là vết thương cũng sắp mọc vảy luôn rồi. Đúng là làm ra vẻ.]

Một bình luận khác trả lời: [Người ta có người sót, đương nhiên làm ra vẻ rồi, cô cứ ngồi đó mà ghen tị đi.]

Sau tai nạn của tôi đến bây giờ, Phong Ngôn vẫn chưa tới gặp tôi hoá ra là vì chuyện này.

Hôm qua anh ấy nói có chút chuyện, hoá ra là loại chuyện này…

Tôi vừa mới phẫu thuật xong, bạn bè, đồng nghiệp và fan cũng không dám tới làm phiền tôi, nhưng trong phòng lại đầy những lãng hoa xinh đẹp.

Tôi đang xem hotsearch thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Phong Ngôn.

Anh ấy dường như đang rất lo lắng nhưng khi nhìn thấy tôi lại bình tĩnh trở lại. Chỉ có cánh tay đang nắm then cửa run lên, anh nói: “Tang Tang…”

Tôi im lặng nhìn anh ấy mà không trả lời.

Khoảnh khắc Phong Ngôn chạm vào chân tôi, anh ấy như bị thứ gì đó làm bỏng rụt tay và quay đầu đi, nhưng anh ấy đã quay đầu lại nhìn tôi.

Anh ấy đến gần giường bệnh, cúi xuống nắm chặt bàn tay tôi, tôi đoán anh ấy muốn ôm tôi nhưng sau lưng tôi bầm tím cả lên. Anh ấy nói: “Anh đã liên hệ với các chuyên gia khoa chỉnh hình ở nước ngoài, đội ngũ y tế sẽ nhanh chóng tới đây. Tang Tang của chúng ta khiêu vũ đẹp nhất, đừng sợ.”

Tang Tang của chúng ta. Lần cuối cùng tôi nghe anh ấy nói như vậy là lần nào nhỉ? Tôi không nhớ rõ nữa.

Nước mắt anh ấy chợt rơi xuống tay tôi.

Phong Ngôn nói: “Anh xin lỗi vì đã tới muộn.”

Tôi vẫn im lặng không trả lời anh ấy. Phong Ngôn cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.

Tôi rút tay mình khỏi tay anh ấy, trợ lí cầm tờ ly hôn kia ra, nó được chuẩn bị từ mấy tháng trước, không ngờ hôm nay đã phải dùng đến.

Tôi nói: “Không sao cả.”

Tôi đặt cây bút vào tay anh ấy và nói: “May mắn, em đã không còn thích anh nữa.”

May mắn, anh cũng không hề thích em như vậy.

Gân tay của Phong Ngôn nổi lên do dùng quá sức, đôi mắt anh nhìn vào ba chữ Diệp Tang Tang, người đã kí đơn từ lâu.

“Anh xem kĩ vấn đề chia tài sản. Tài sản mà anh cố gắng xây dựng nên, em sẽ không lấy một đồng, tài sản của ai người đó giữ. Thẻ đen anh đưa, em chưa từng dùng, em sẽ bảo trợ lí đem tới cho anh sau. Về phía biệt thự em sẽ nhanh chóng dọn ra, nhưng em sẽ mang theo con mèo đi. Nếu không có vấn đề gì thì anh kí đi.”

Mỗi lần tôi nói, mặt Phong Ngôn đều tái nhợt đi.

Anh ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng một một lúc mới khàn giọng nói: “Tại sao?”

Tôi cũng muốn hỏi anh ấy tại sao.

Phong Ngôn, nếu đã không thích em, tại sao lại cùng em kết hôn chứ? 

Hay bởi vì em là người đợi anh lâu nhất, bởi vì em kiên nhẫn hơn những người theo đuổi khác của anh, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng ưu và nhược điểm, dù không có một chút thích đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ cưới em, vì em là người thích hợp phải không?

Nhưng như vậy không phải quá bất công đối với em sao?

Phong Ngôn bình tĩnh trở lại nói: “Tang Tang, anh sẽ không đồng ý ly hôn, nếu là vì chuyện tối qua em bị thương anh không có ở bên cạnh, anh cũng rất tự trách bản thân. Nhưng nguyên nhân anh có thể nói cho em, dự án SS+ mới được đầu tư của công ty điện ảnh gặp chút vấn đề. Ban đầu, anh dự định tối hôm qua sẽ gặp em để cầu——“

Lại là giọng điệu nói về công việc này.

“Không phải vì cái này.” Tôi ngắt lời của anh ấy: “Chuyện ly hôn em đã muốn nói từ lâu nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào. Nếu sớm biết anh là người lạnh lùng như vậy, em sẽ không đi thích anh rồi.”

Anh ấy chợt đứng dậy, quăng đổ giá đựng đằng sau, tiếng động lớn khiến trợ lí hoảng sợ, y tá vội vàng bước vào xem tình huống.

Trong phòng là một mớ hỗn độn.

Phong Ngôn mặt tái mét đi, anh ấy nhìn tôi giọng thều thào nói: “Tang Tang, chân của em sẽ khỏe lại. Anh cũng sẽ không đồng ý ly hôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/loi-noi-yeu-tre-hen/chuong-2.html.]

Tác dụng của thuốc tê dần hết tác dụng, cơm đau trên người tôi giống như thủy triều dâng lên.

Trong phòng bệnh lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu. Trợ lí đột nhiên hỏi tôi: “Chị Tang, vừa nãy là chồng của chị sao?”

Tôi ừ một tiếng.

Khi ấy kết hôn, sự nghiệp của Phong Ngôn vừa mới khởi sắc, tôi thì đang cùng diễn viên múa khác giành vị trí center trên sân khấu, thời điểm đó cả hai đều không thích hợp để công khai nên chúng tôi đã lựa chọn ẩn hôn. Chỉ đơn giản kí giấy đăng kí kết hôn mà không có hôn lễ nào, người biết chúng tôi kết hôn rất ít. Ngay cả trợ lí cũng chỉ biết tôi đã kết hôn, nhưng lại không biết chồng tôi là ai.

Như vậy cũng tốt, sau khi chúng tôi tách ra cũng sẽ không bị xấu hổ.

Trợ lí thất thanh, lúng túng nói: “Chị xem hotsearch rồi phải không?” 

Tôi mở điện thoại ra và xem. Hotsearch về ảnh hậu cùng Phong tổng đều bị xoá hết, chỉ còn tiêu đề Diệp Tang Tang gặp sự cố biểu diễn. Khi nãy tôi không hỏi Phong Ngôn về chuyện hotsearch. Có lẽ là vì tôi không muốn rút nốt sợi rơm cuối cùng trong cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này.

Mẹ tôi, bà Diệp đã bay suốt đêm và giờ đã tới nơi. Sau một chuyến bay dài, bà ấy nhìn thấy tôi trên giường bệnh đã lau nước mắt mà nói: “Ai bảo con xa nhà quá. Con nhìn xem, xảy ra chuyện gì mẹ đều không kịp tới chăm sóc con.”

Bà ấy chăm sóc tôi rất cẩn thận, cũng chưa có câu nào nhắc tới Phong Ngôn.

Giống như tôi chưa từng gả cho ai vậy.

Mãi đến khi buổi chiều tôi ngủ thiếp đi nhưng lại bị tiếng ồn đánh thức. Tôi thấy Phong Ngôn đứng ngoài cửa, theo sau là một đội ngũ chuyên gia y tế. 

Mẹ tôi đã ném đồ vào người anh ấy, thấy cái gì thì ném đó, hộp thuốc, túi xách, những đồ lặt vặt, ngay cả cốc thủy tinh cũng ném vào trán anh ấy khiến m.á.u chảy ra.

Khi còn trẻ, bày ấy từng là trụ cột của một đoàn kịch. Bà vẫn luôn là giáo viên mà mọi người kính trọng, bà cũng rất coi thường những người cái tính cách đanh đá. Khuôn mặt mẹ tôi giàn giụa nước mắt, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Phòng Ngôn nói: 

“Lúc trước tôi gửi con gái cho cậu, cậu đã hứa với tôi những gì? Tại sao bây giờ Tang Tang lại ra nông nỗi này hả?”

“Mỗi lần tôi gọi điện cho con bé, nó đều nói cậu rất tốt. Cậu có chỗ nào tốt? Là tốt thời điểm con bé bị thương nặng cậu lại tới xót thương cho người phụ nữ khác, hay thời điểm bản thân nó đang bị thương nặng nhưng vẫn phải gắng gượng dậy để kí giấy phẫu thuật? Vết thương lớn như vậy, tôi nhìn thấy hồ sơ bệnh án mà tim tôi đau như cắt.”

 

“Vậy cậu hiện tại tới đây làm gì? Tới làm Tang Tang buồn nôn sao? Cậu cút khỏi đây cho tôi.”

Phong Ngôn ko tránh né mà đứng yên tại chỗ chịu trận, m.á.u trên trán anh ấy cứ thế chảy xuống cằm.

Anh ấy nói: “Mẹ, con xin lỗi. Nhưng đằng sau con là đội ngũ y tế mà con đặc biệt mời đến để chữa trị cho Tang Tang. Con sẽ không đi vào làm chướng mắt hai người đâu.”

Mẹ tôi còn muốn tiếp tục mắng anh ấy nhưng lại bị ta ngăn lại: “Mẹ, dừng lại đi.”

Tôi nhìn người đàn ông ngoài cửa, gọi tên anh ta: “Phong Ngôn.”

Anh ấy ngước đôi mắt sáng rực lên nhìn tôi.

Tôi nói: “Anh về đi, công ty rất nhiều việc. Đơn ly hôn em sẽ gửi về nhà, anh nhớ kí vào. Trì hoãn mãi cũng không tốt cho ai cả. Cảm ơn anh đã lo lắng, tiền viện phí tôi sẽ chuyển vào tài khoản anh sau.”

Phong Ngôn cố mỉm cười lau đi vết m.á.u đang chảy nhưng không thể.

Anh ấy nhẹ giọng giải thích: “Tang Tang em đừng nghĩ nhiều, hotsearch là giả, anh đã cho người xoá bỏ nó rồi. Lúc ấy đoàn phim xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, nhưng không phải những gì như truyền thông nói.”

Tôi quay đầu ra chỗ khác không nhìn anh ấy.

Phong Ngôn không còn cách nào khác: “Vậy em hãy chăm sóc mình thật tốt, anh về nhà trước cho Dưa Ngốc ăn cơm.”

Dưa Ngốc là tên mà tôi đã đặt cho con mèo hoang mà tôi nhặt được.

Thời điểm Phong Ngôn gây dựng sự nghiệp rất khó khăn, tôi cũng bị những đồng nghiệp khi ấy tẩy chay và cô lập. Hai người bọn tôi lúc đó đã thuê một căn hộ rất nhỏ, chỉ cần quay người là đụng tới đối phương. Nhưng dù vậy tôi vẫn nhận nuôi một con mèo. Tôi nhặt nó trên đường đi về, nếu ngày hôm đó tôi không cứu thì nó đã c.h.ế.t đi vì lạnh.

Phong Ngôn không thích động vật.

Nói đúng hơn là anh ấy ai cũng không thích. Nhưng Dưa Ngốc thì lại rất thích cọ vào chân anh ấy.

Bởi vì tôi bận luyện múa ở rạp nên rất hay về muộn. Chính Phong Ngôn đã kiên nhẫn tắm cho nó, cho nó ăn và thay cát mèo cho nó.

Năm đó cả hai đều gặp khó khăn trong sự nghiệp. Phong Ngôn phải đi bàn chuyện hợp tác với người khác nên thường xuyên uống rượu đến nỗi xuất huyết. Anh ấy không phải là người giỏi biểu đạt cảm xúc, cũng chưa từng kể khổ đối với tôi. Mỗi lần đi làm về, sau khi tắm xong anh ấy đều dựa đầu vào cổ tôi. Tôi nói cái gì, anh ấy đều im lặng lắng nghe.

Khi ấy trong lòng tôi cũng rất ấm áp.

Bầu trời đầy sao bị ngăn cách bởi hàng rào sắt, tôi cảm thấy trái tim bọn tôi đang rất gần nhau. Khi ấy tôi rất hạnh phúc nói: “Phong Ngôn em rất thích anh. Còn anh, anh có thích em không?”

Anh mở miệng, môi mấp máy nói: “Anh…”

Anh thích em, nhưng anh chỉ nói từ đầu tiên, hai chữ còn lại anh không chịu nói.

Tôi sốt ruột giục anh ấy nói nhưng lại nhìn thấy tai anh ấy đỏ ửng lên.

Cũng chính vào năm đó, tôi cùng anh ấy đi đăng kí kết hôn. Sau này công việc của chúng tôi cũng diễn ra suôn sẻ, vũ đạo của tôi nhiều lần được đoạt giải, người trong giới cũng khen không ngớt. Công ty của anh ấy cũng phát triển đi lên và gây được tiếng vang lớn ở Mỹ. 

Ngôi nhà càng lớn, người về càng ít, chỉ có một con mèo ngốc nghếch ở tại đó canh giữ chờ người chở về.

Sự nhiệt tình của tôi, cuối cùng cũng không thắng nổi trong cái xã hội của những người trưởng thành này.

Loading...