Lỗi Lầm Khó Xoá Của Ưng Tổng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-02 22:14:50
Lượt xem: 29
"Không... không thể nào!"
"Rõ ràng khi đó, An Di Linh đã nói với tôi rằng chí ít, nếu những bác sĩ ở đó không lấy tim con bé ghép cho Mộc Nhan thì ít nhất con bé vẫn có 30% sống sót cơ mà."
Ưng Tuấn cau mày, cố chấp cãi lại. Hắn không bao giờ, không bao giờ dám tin vào điều này... Vì Ưng Mị, vì trái tim đập nơi lồng n.g.ự.c Mộc Nhan là của em gái hắn, đã bao lần, hắn nghe theo lý trí, mặc kệ con tim mà đối xử tàn nhẫn với Mộc Nhan? Nhiều lắm, nhiều không đếm xuể, vậy thì sao mà hắn có đủ can đảm để chấp nhận sự thật này?
"An Di Linh vốn là bằng mặt không bằng lòng với phu nhân từ rất lâu rồi."
Thư kí Trình cúi gằm mặt xuống, khe khẽ lầm bầm, thanh âm mang đủ dư vị từ phẫn uất cho tới thương cảm.
"Ra ngoài, ra ngoài đi."
Ưng Tuấn ôm đầu, lấy cả hai tay bịt tai mình lại, tức giận hét to. Thư kí Trình vội vã chạy ra, kèm theo tiếng "cạch" là cánh cửa thô bạo bị đóng sập lại.
Còn lại một mình trong căn phòng rộng lớn, tối đen như mực, nước mắt dần chảy dài trên khuôn mặt, lại nhìn tới tấm ảnh Mộc Nhan đặt trên tủ đầu giường, Ưng Tuấn cất giọng trầm khàn:
"Anh xin lỗi, Nhan Nhan, em quay về bên anh đi, có được không?"
Từ ngày hôm ấy, không ai còn thấy một Ưng Tuấn từng làm mưa làm gió trên trương trường nữa, từ ngày hôm ấy, không ai còn thấy một Ưng Tuấn lãnh đạm, vô tình nữa... Ưng Tuấn như biến thành một người hoàn toàn khác, hắn chỉ biết nhốt mình trong phòng, làm bạn với hơi men.
Ngày nào cũng thế, người làm trong nhà đều có thể dễ dàng nghe thấy tiếng rên rỉ tựa hồ như chứa đựng bao nhiêu ưu phiền của Ưng Tuấn "Nhan Nhan, đừng bỏ anh lại như thế chứ?".
Hắn cứ mãi như thế, chìm đắm trong thứ xúc cảm mất mát, hối hận để rồi, theo thời gian... râu dần mọc dài ra, tóc đã xuất hiện sợi bạc lúc nào không hay, Ưng Tuấn như già ra cả chục tuổi chỉ trong vòng chưa tới một năm.
...
"Quản gia, quản gia đâu rồi? Lấy rượu cho tôi, nhanh lên."
Như mọi ngày, vừa thức giấc, Ưng Tuấn liền lớn tiếng gọi. Lại là một đêm uống rượu tới say bí tỉ vừa trôi qua. Cơn cồn cào ở bụng mãi không dứt khiến hắn bực dọc, đã vậy quản gia Tô còn không biết đang ở đâu mà không đem rượu tới cho hắn? Bực dọc càng thêm bực dọc. Ưng Tuấn tức giận, một lần nữa lớn tiếng:
"Quản gia, rượu của tôi đâu?"
Niên Niên
Cạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/loi-lam-kho-xoa-cua-ung-tong/chuong-2.html.]
Cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra, cô gái mang dáng vẻ nhỏ nhắn bước vào, tiến lại gần nhéo một cái vào vành tai Ưng Tuấn, cau mày:
"Không phải em đã cấm anh không được uống rượu rồi hay sao?"
Trong phút chốc, Ưng Tuấn ngây ngốc, dụi mắt vài lần rồi như vỡ òa trong niềm hạnh phúc, hắn ôm chầm lấy Mộc Nhan:
"Nhan Nhan, thật tốt quá, em vẫn còn sống."
"Anh trù em sớm c.h.ế.t hả?"
Mộc Nhan nghiến răng, lườm nguýt ra chiều không hài lòng, biểu cảm trên khuôn mặt u ám vô cùng.
Luồng không khí rét buốt bao trùm lấy người Ưng Tuấn, hắn vội vàng thanh minh:
"Không phải mà, đâu có đâu."
"Anh thật sự không đi với tụi em được hả?"
Bất chợt, điều gì xẹt qua tâm trí Mộc Nhan khiến cô ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Cọ cọ người vào lòng Ưng Tuấn, Mộc Nhan làm nũng.
"Đi... đi đâu?"
"Thì leo núi đó."
Dòng kí ức hỗn loạn khiến mọi dây thần kinh của Ưng Tuấn cứ rối hết cả lên, hắn dỗ dành, đẩy đẩy người Mộc Nhan ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng:
"Em chờ anh chút đã nhé?"
Cánh cửa đã bị đóng lại rồi mà Mộc Nhan vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Vậy là Ưng Tuấn có đi được hay không?
Trái tim nơi lồng n.g.ự.c Ưng Tuấn đập liên hồi một cách rất mạnh mẽ, hắn chạy ngay tới chiếc tủ đầu giường, nhìn vào thời gian trên lịch, cơ mặt ngay lập tức căng cứng, niềm vui này thật sự là đến quá bất ngờ mà.
Hắn... trùng sinh rồi!