Lời Hứa Trong Đôi Mắt Xuyên Thấu - 30.
Cập nhật lúc: 2024-08-21 10:17:07
Lượt xem: 173
Tôi lại bị nhốt.
Lần này không giống hai lần trước.
Lần này rõ ràng là thật sự nghiêm trọng.
Họ thu điện thoại của tôi, nhốt tôi trong tầng hầm.
Bị nhốt đối với tôi không phải điều đáng sợ.
Điều đáng sợ là tôi không biết tình cảnh hiện tại của Tần Liên Tâm.
Đến nhà họ Tần lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hối hận.
Hối hận vì sao mình lại tự tin như vậy, vì sao diễn xuất của mình không thể tốt hơn một chút, vì sao không thể thông minh hơn một chút...
Nếu Tần Liên Tâm thực sự gặp chuyện... tôi sẽ phải làm sao?
Đầu óc tôi gần như không thể suy nghĩ, nhưng tôi biết, càng hoảng loạn, càng vô ích.
Tôi nhéo mạnh vào đùi mình, để giữ bản thân tỉnh táo.
Nhìn xung quanh, tôi phát hiện trên tường phía trên có một lối đi rỗng, vừa đủ cho một người chui qua.
Chỉ cần tôi có thể đứng ngay trước cánh cửa đang nhốt tôi, tôi có thể đập vỡ viên gạch trên đầu và leo ra ngoài theo lối đi bí mật.
Vấn đề lớn nhất của tôi lúc này là làm sao mở được cái khóa trên cánh cửa đang nhốt tôi.
Chắc chắn có bảo vệ của nhà họ Tần ở gần đây, nếu tôi dùng đá để đập khóa, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.
Đang lúc tôi vắt óc suy nghĩ mà không ra cách, thì mẹ tôi đến.
Trên mặt bà có thêm nhiều vết bầm tím, có vẻ như bố tôi đã không ít lần đánh bà khi tâm trạng không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/loi-hua-trong-doi-mat-xuyen-thau/30.html.]
Đối mặt với tôi, bà vẫn giữ nguyên vẻ ghét bỏ, "Con nhóc kia, thật sự nghĩ mình có thể chống lại quyền lực à! Thật là ngây thơ!"
"Hừ!" Tôi vốn đang bực bội, liền không ngần ngại đáp trả, "Ít nhất tôi dám phản kháng, không như bà, cả đời sống dưới nắm đ.ấ.m của bố tôi, sống còn không bằng một con chó."
Tôi tưởng câu này sẽ khiến mẹ tôi nổi giận.
Không ngờ bà chỉ nghiến răng đầy căm hận, rồi quay người rời đi.
Sau khi bà rời đi, tôi phát hiện có một chiếc chìa khóa trên mặt đất, ngay vị trí bà vừa đứng.
Tôi sững sờ, bước tới nhặt chìa khóa lên, cắm vào ổ khóa.
Cạch—
Khóa mở ra.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp.
Tôi nắm chặt chìa khóa trong tay, nhanh chóng đập vỡ viên gạch trên đầu, dùng khả năng nhìn xuyên thấu để bò ra ngoài theo lối đi.
Sau đó, tôi trở lại sân nơi mình bị nhốt.
Người nhà họ Tần có thể phát hiện ra tôi trốn thoát bất cứ lúc nào, thời gian không chờ đợi ai.
Vì vậy, ngay khi leo lên, tôi lùi lại vài bước, chạy đà, rồi đứng trên bức tường bao quanh sân.
Tôi nghĩ rằng bên ngoài có thể có nhiều bảo vệ của nhà họ Tần, khi tôi nhảy xuống, tôi sẽ phải chạy thật nhanh, may ra có thể thoát khỏi họ thành công.
Nhưng tôi không ngờ, khi đứng trên tường, tôi nhìn thấy Tống Nam Thời.
Bên cạnh anh là những tên bảo vệ của nhà họ Tần đã ngất xỉu, và những người của nhà họ Tống mà anh dẫn theo.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn tôi, dang tay ra, "Xuống đây."