Lời hẹn gặp vĩnh viễn - Chương 3.2
Cập nhật lúc: 2024-08-23 22:47:44
Lượt xem: 4
Một lúc sau, cô cảm thấy có người đạp lên chân mình, cô cúi đầu nhìn thì thấy một chú chó Golden Retriever.
Trần Thư Nhã cúi người xuống, sờ đầu chú chó, giọng khàn khàn: “Mày bị lạc sao?”
Cô nâng cằm chú chó lên, nhưng không tìm thấy vòng cổ.
Chú chó rất ngoan, ngồi yên để Trần Thư Nhã vuốt ve. Cô mím môi, ôm chặt chú chó rồi khóc tiếp: “Chẳng lẽ cũng không có ai cần mày sao?”
Trần Thư Nhã ngồi bên lề đường, không quan tâm đến hình tượng của mình mà ôm chú chó khóc nức nở. Những người đi đường không khỏi tránh xa vài bước, nhìn cô như một kẻ điên.
Không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng Trần Thư Nhã cũng ngừng khóc, trên đỉnh đầu truyền tới một âm thanh quen thuộc: “Có người cần.”
Cô run rẩy một chút, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Hướng đang nhìn cô như xem kịch.
Trần Thư Nhã vội vàng lau nước mắt trên mặt, hơi xấu hổ đứng thẳng dậy: “Đây là chó của cậu sao?”
Trình Hướng không trả lời, chú chó thì đã hiểu ý, đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống.
Trình Hướng nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Trần Thư Nhã, cười mỉm không thành tiếng: “Bạn học Trần, dù cậu thích chó của tôi tới đâu thì cũng không xúc động tới mức khóc thành như này chứ?”
Nhận ra bản thân thất thố, Trần Thư Nhã rời mắt nhìn sang chỗ khác, cứng miệng nói: “Không có.”
Trình Hướng hiểu ra, vỗ nhẹ vào đầu chú chó. Anh quay người đi được vài bước, rồi lại quay đầu lại nhìn Trần Thư Nhã đang đứng trong gió lạnh với đôi mắt đỏ hoe đang nhìn theo anh, Trình Hướng dừng bước.
“Sách lần trước mà cậu muốn đọc có hàng rồi, có muốn mua không?”
Nghe xong lời của anh, Trần Thư Nhã gật đầu.
Bên đường có rất nhiều hàng quán vỉa hè, mùi hương thơm nức xộc vào mũi của Trần Thư Nhã, lúc nãy khóc thì không cảm thấy gì nhưng bây giờ thì cô đã đói meo.
Chú chó đi ở phía trước hết ngửi trái lại ngửi phải, Trình Hướng và Trần Thư Nhã đi song song phía sau, cô len lén nhìn anh, nhưng vẻ mặt anh lại lạnh nhạt, chỉ tập trung đi về phía trước.
“Này.” Trần Thư Nhã nhịn không được, lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng. “Cậu có đói không? Hay là mình mời cậu ăn nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/loi-hen-gap-vinh-vien/chuong-3-2.html.]
Nói xong, cô chỉ vào hàng bán xúc xích bên cạnh.
Trình Hướng chỉ lặng lẽ nhìn cô, không trả lời cũng không di chuyển.
Trần Thư Nhã chớp chớp mắt chờ anh lên tiếng. Ngay lập tức, Trình Hướng hỏi lại: “Cậu đói hả?”
Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên ngượng ngùng.
Cô không trả lời nhưng anh cũng đoán được phần nào bèn hất hất cằm: “Đi mua đi, mình đợi ở đây.”
Trần Thư Nhã vui vẻ vừa đi vừa nhảy tới quầy hàng, giơ tay lên và nói: “Ông chủ, cho năm cái xúc xích.”
Cô tính toán trong đầu, cô và Trình Hướng mỗi người hai cây, cho chú chó một cây.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Lúc cô định trả tiền thì Trình Hướng lại nói: “Không thấy chó đâu rồi, cậu đi tìm nó đi.”
Trần Thư Nhã quay đầu nhìn xung quanh, quả thực không thấy chú chó đâu cả, cô gật đầu: “Được, cậu đợi mình một chút.”
Tìm một vòng, cuối cùng Trần Thư Nhã cũng phát hiện ra chú chó ở sau bồn hoa, đang nghịch cùng một chú Samoyed trắng.
“Đi thôi, để hôm khác bố của mày mua cho mày một cô vợ xinh đẹp.” Dứt lời, cô không chần chừ ôm chú chó lên và đi tìm Trình Hướng.
Còn chưa đến trước quầy, cô đã nhìn thấy Trình Hướng đang đi về phía tay, tay anh còn xách một túi nilon.
Trần Thư Nhã lập tức chạy qua, thả chú chó xuống đất, hỏi: “Cậu trả tiền chưa?”
Trình Hướng đưa túi nilon trong tay cho cô, nheo mắt nhìn cô hai giây mới nhẹ giọng đáp: “Mình cũng đâu phải là cướp.”
Trần Thư Nhã cười haha hai tiếng, lấy mười tệ từ trong túi ra, xòe tay trước mặt Trình Hướng. Cô nhìn anh, dưới ánh đèn đường, mắt cô như mang theo ánh sáng.
Anh không nhận, một lát sau mới nói: “Không cần, coi như tiền cháo lần trước.”
Làm vỡ một bát cháo của cô, đền cho cô 5 cây xúc xích.
Rất hợp lý.