LỠ NHỊP TÌNH YÊU - C9
Cập nhật lúc: 2024-07-23 15:58:15
Lượt xem: 3,408
9.
Tôi nghĩ tôi sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ đêm nay tôi vừa dính gối liền ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy thì đã là hơn 2 giờ sáng.
Tôi bị khát tỉnh, phương bắc mùa đông khô lạnh, tôi vừa trở về nên còn có chút không thích ứng được.
Tôi xuống lầu uống một ly nước, nhưng mà ngay lúc muốn lên lầu, tôi đột nhiên nghe được trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Trong nhà có trộm!
Cả người tôi căng thẳng, tóc gáy dựng đứng!
Tim tôi ngừng đập một nhịp, không dám thở mạnh, dừng lại một lát, thử đi chân trần giẫm trên mặt đất.
Điện thoại ở trên lầu, tôi phải lên báo cảnh sát!
Nhưng ngay khi tôi sắp đi tới cầu thang bên cạnh nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra!
Tôi sợ tới mức da đầu đều nổ tung, theo bản năng cầm lấy một cái ô bên cạnh vung qua đầu đánh tới, người nọ lại nắm chặt ô, ở thời điểm tôi muốn mở miệng kêu lớn thì đem tôi kéo qua, che miệng của tôi lại.
Lúc này tôi mới phát hiện ra tên trộm này thế mà lại không mặc quần áo, lưng tôi lộ trực tiếp dán lên thân trên trần trụi của hắn, còn mang theo một hương thơm thoang thoảng của cỏ roi ngựa hỗn hợp hơi nước.
Mẹ nó, tên trộm này chẳng những xông vào nhà tôi, lại còn không mặc quần áo!
Tôi sợ hắn gi*t ch tôi, quay đầu trực tiếp cắn cánh tay của hắn, điên cuồng giãy dụa!
Nhưng mà sức lực đàn ông quá lớn, hắn ôm chặt lấy tôi, tôi phát hiện đánh không lại hắn thì thoáng cái liền sợ hãi.
Tôi vừa sợ, vừa lo hắn bị tôi phát hiện liền muốn g.i.ế.c tôi diệt khẩu, hơn nữa ba mẹ tôi còn ở trên tầng!
Tôi khóc nức nở run rẩy cầu khẩn:
“Hảo hán tha mạng, trong ngăn tủ bên cạnh bệ cửa sổ có tiền riêng của ba tôi, ước chừng có thể có 2000 đồng. Nếu anh cảm thấy không đủ tôi còn có thể chuyển khoản wechat cho, nhưng tôi cũng không có tiền, trong tay tôi chỉ còn mấy vạn, anh thả tôi rồi cầm tiền đi, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, hôm nay tôi cũng chưa từng gặp anh, tôi còn trẻ, còn chưa từng yêu đương, chưa từng kết hôn, tôi không muốn chết, van cầu anh --"
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, đèn phòng khách lập tức được bật lên.
Sau khi thích ứng với ánh sáng chói mắt, tôi nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đứng ở trước mặt tôi, thân trên trần trụi, bọt nước nhỏ theo cơ bắp rắn chắc xinh đẹp của hắn chảy tới cơ eo bên hông, sau đó rơi xuống sàn nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lo-nhip-tinh-yeu/c9.html.]
Vóc dáng hắn rất cao, cao hơn tôi một cái đầu, ước chừng thế nào cũng phải 1m88, tôi đứng trước mặt hắn giống như một con chim cút.
Tôi nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, ngữ khí phức tạp nói:
“Đại ca, khuôn mặt này của anh đi ra biển đứng cả đêm cũng phải kiếm ba năm vạn, vì sao anh nghĩ không thông muốn tới trộm nhà tôi vậy? Nhà tôi rất nghèo.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Đôi môi mỏng màu anh đào của hắn cong lên một chút, tôi lúc này mới phát hiện giọng nói của hắn vậy mà cũng rất dễ nghe.
“Em chính là con gái của dì Lý đúng không? Tôi là khách thuê phòng bên cạnh, máy nước nóng bên kia hỏng rồi, dì Lý bảo tôi qua bên này tắm rửa. Doạ em sợ, thật ngại quá.”
Tôi ngơ ngác một lát, lúc này mới nhớ tới vừa rồi hình như mẹ tôi có nói là phòng bên cạnh đã cho thuê.
Nhà tôi lúc trước mua hai căn nhà nhỏ gần biển, tuy rằng phòng ở thị trấn nhỏ không đáng giá, nhưng cũng may cảnh sắc rất đẹp, ban công trực tiếp đối diện với biển rộng, mấy năm nay ngành du lịch chậm rãi phát triển, cũng có người lục tục đến thuê phòng.
Tôi xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe đất chui vào, đỏ mặt nói:
“Thật ngại quá, tôi - -”
Hắn khoát tay: "Là tôi không tốt, vừa rồi tôi cũng giật nảy mình - - - - - Ối.”
Trên cánh tay nhỏ của hắn in một dấu răng tròn trịa, đã bắt đầu thấm máu.”
Tôi xấu hổ vô cùng:
“Thật sự xin lỗi, để tôi đi lấy cồn i - ốt khử trùng cho anh.……”
Trước khi trở về tôi thật sự không nghĩ tới buổi tối đầu tiên tôi về nhà sẽ cùng một người đàn ông xa lạ ngồi trên sô pha nhà tôi.
Ngồi gần đến mức dường như tựa đầu vào nhau.
Tôi dùng bông gòn ấn lên vết thương của hắn, thế mới biết hắn tên là Trình Tinh Dã, là một họa sĩ, gần đây là tới chỗ chúng tôi sưu tầm dân ca.
"Hình như rất sâu," tôi nhìn chằm chằm vết thương của hắn nhíu mày, "Có cần đi tiêm uốn ván không?"
Trình Tinh Dã cũng sờ cằm, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy phải đi tiêm một mũi chó dại.”
Tôi chậm chạp phản ứng lại là hắn đang mắng tôi, nhịn không được trừng hắn, rồi lại bởi vì bản thân đuối lý mà từ bỏ.
Trình Tinh Dã cũng cười: "Dù gì thì, dấu răng này của em cũng rất tròn, rất có mỹ cảm.”