Linh Châu 19: Làng ma trên núi - 2
Cập nhật lúc: 2025-01-26 14:33:07
Lượt xem: 444
"Á!!!"
Tiết Khoan hét toáng lên, bật khỏi sàn nhà, miệng há to đến mức phun cả nước bọt.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta đầy khâm phục. Cái biểu cảm, động tác, và cả diễn xuất ấy nữa, thật đáng nể. Không biết đạo diễn đã trả anh ta bao nhiêu tiền để diễn như vậy.
"Này, Lão Tề, dọa người như thế có ngày dọa c.h.ế.t người đấy!"
Tề Nguyên Châu cười đến mức lăn lộn dưới đất, rõ ràng rất tự hào vì đã dọa được Tiết Khoan.
Tiết Khoan có phần ngượng ngùng, anh ta đưa tay gãi mũi một cách không tự nhiên:
"Tôi chỉ phối hợp với cậu thôi. Giờ đến lượt tôi kể rồi."
Tiết Khoan và Tống Phi Phi ngồi quay lưng về phía quan tài, còn tôi và Kiều Mặc Vũ ngồi đối diện họ.
4.
Ngay khi Tiết Khoan vừa nói dứt câu, tôi thấy nắp quan tài khẽ động.
Kiều Mặc Vũ cũng chú ý thấy, cô ấy ra hiệu với tôi, rồi giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục lắng nghe Tiết Khoan kể chuyện ma.
Tôi lập tức hiểu ý của cô ấy. Ha ha, Tống Phi Phi chắc chắn sẽ bị dọa nhảy dựng lên cho mà xem.
Nghĩ đến cảnh Tống Phi Phi sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, tôi không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn.
Tiết Khoan vẫn đang hăng say kể chuyện, trong khi nắp quan tài sau lưng anh ta từ từ mở ra. Một bàn tay khô quắt, xanh xao vươn ra ngoài.
Làn da bám chặt lấy xương, nhìn chẳng khác gì tay của một xác c.h.ế.t khô. Móng tay dài, đen nhánh, trông giống hệt mấy con zombie thường thấy trong phim.
"Hóa trang của đoàn làm phim thật sự đỉnh đấy!" Tôi thầm nghĩ.
Tôi và Kiều Mặc Vũ liếc nhìn nhau, cả hai không khỏi cảm thấy hứng thú hơn.
Người trong quan tài bất ngờ nhảy ra, đáp xuống đất nhẹ nhàng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, thậm chí chẳng hề khuấy động một chút gió.
Tôi không khỏi bội phục: "Kỹ thuật dây cáp này thật tuyệt! Người đóng zombie này chắc chắn là dân võ thuật chuyên nghiệp."
Khoảnh khắc hạ đất vừa rồi rất đẹp mắt, nếu không có công phu, không thể thực hiện hoàn hảo như vậy.
Bộ quần áo rách nát, mái tóc hoa râm lơ thơ vài sợi, cùng gương mặt gầy guộc, xám xanh, da bọc xương.
Càng nhìn, tôi càng thấy thích thú. "Quá giống rồi! Con zombie này thật sự quá giống!"
Một bước, hai bước, ba bước…
Con zombie nhảy đến sau lưng Tống Phi Phi, đứng im tại chỗ.
Tống Phi Phi dường như cảm thấy có điều gì đó bất thường, cô ấy đột ngột đứng dậy và quay lại.
"Á!"
Tiếng hét vang lên đúng như tôi mong đợi, nhưng lại là của… Tiết Khoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/linh-chau-19-lang-ma-tren-nui/2.html.]
5.
Anh ta sợ đến mức lăn lộn dưới đất, nước mắt b.ắ.n ra. Còn Tống Phi Phi thì mặt không cảm xúc, thậm chí còn liếc mắt đầy khinh bỉ.
Rồi, cô ấy không nhận tiền của đạo diễn, nên chẳng cần diễn cảnh sợ hãi làm gì.
Tôi và Kiều Mặc Vũ cảm thấy rất thất vọng. Cái cô Tống Phi Phi này gan lớn thật, không hề có phản ứng gì.
"Khụ khụ,"
Tôi hắng giọng, ra hiệu cho Tống Phi Phi diễn một chút. Cô ấy mà quá bình tĩnh thế này, lát nữa chúng tôi khó diễn lắm.
"Á!"
Ngay giây tiếp theo, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Một bàn tay xuyên qua vai Tống Phi Phi, những móng tay dài đen nhánh đ.â.m thủng lưng áo sơ mi trắng của cô. Năm chiếc móng tay nhọn xuyên qua, m.á.u nhỏ từng giọt xuống đất.
Sắc mặt Kiều Mặc Vũ lập tức thay đổi:
"Linh Châu! Không ổn rồi, đây là zombie thật!"
Con zombie há miệng, cúi đầu định cắn vào cổ Tống Phi Phi. Nhưng cô ấy lập tức đạp một cước vào n.g.ự.c nó, vừa tự rút người ra khỏi móng tay, vừa đá nó bay ra xa.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi vốn có thiên nhãn âm dương, mọi linh hồn, yêu ma, quỷ quái đều không thể thoát khỏi tầm mắt của tôi.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Nhưng con zombie này đã xuất hiện được một lúc, mà tôi lại không hề cảm nhận được bất kỳ tà khí hay thi khí nào trên người nó.
Tống Phi Phi ôm lấy bờ vai đang rỉ máu, lùi nhanh về phía sau. Tôi lao lên, giao chiến trực tiếp với con zombie.
Đến khi tiến lại gần, tôi mới nhận ra mình tay không tấc sắt. Tôi quay đầu hét lớn với Kiều Mặc Vũ đang đỡ Tống Phi Phi:
"Kiều Mặc Vũ! Lấy đồ nghề ra!"
Kiều Mặc Vũ đưa Tống Phi Phi sang một bên, sau đó chạy đến góc tường lấy túi đồ. Ban nãy vì quay phim, đạo diễn không cho chúng tôi mang theo túi bên người, nên đành để ở góc tường. Trong đó là những thứ giúp tôi và Kiều Mặc Vũ kiếm cơm.
Nhưng cô ấy hét lên đầy hoảng loạn:
"Linh Châu! Đồ bị người ta tráo rồi!"
6.
Kiều Mặc Vũ giơ cao một thanh kiếm đồ chơi bằng nhựa bằng tay trái, còn tay phải cầm một túi gạo trắng:
"Gạo nếp đã bị đổi thành gạo trắng Đông Bắc rồi! Chết tiệt!"
Cô ấy đầy vẻ tức giận, ném thanh kiếm đồ chơi xuống đất, đau khổ đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân:
"Đó là thanh kiếm đào của tôi đấy! Là kiếm làm từ gỗ đào nghìn năm bị sét đánh đấy!"
Tôi thầm than thở. Con zombie này đã tiến hóa thành "lục cương" rồi, không sợ nước lửa, sức mạnh cực kỳ lớn. Với một con zombie thế này, vài ba người trưởng thành bình thường căn bản không thể lại gần.
Bây giờ pháp khí đều bị tráo đổi, muốn dùng sức mạnh để tiêu diệt nó thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Ơ, mọi người đang chơi gì vậy?”
"Ôi trời, đạo diễn ưu ái thật đấy. Sao kịch bản của các cậu phong phú thế, bọn tôi thì chẳng có gì?"
Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu đứng bên cạnh Tống Phi Phi, tò mò nhìn bờ vai dính đầy m.á.u của cô ấy. Tiết Khoan còn đưa tay sờ thử:
"Máu giả này làm thế nào vậy? Ủa, còn có mùi m.á.u tanh nữa. Đây là m.á.u gà hay m.á.u lợn vậy?"
"Chết tiệt, các cậu còn ngồi đó tám chuyện! Lại đây giúp tôi một tay chứ!"