Linh Châu 14: Lừa Đảo Myanmar - 4
Cập nhật lúc: 2025-01-26 08:40:18
Lượt xem: 929
Kiều Mặc Vũ mặt trắng bệch, tay siết chặt lấy balo, cả người run lẩy bẩy:
“Thuật… thuật giáng đầu? Không… không thể nào… Thầy giáo từng nói mấy thứ này là phong kiến mê tín, làm sao có thật được…”
Cái diễn xuất này, đúng là đạt đến trình độ của tôi rồi! Không được, tôi không thể thua:
“Huhu, tôi không muốn bị trùng ăn, thả tôi xuống! Tôi muốn về nhà!”
Chúng tôi bắt đầu giả vờ khóc lóc, gào thét, cả xe ngập trong tiếng “quỷ khóc thần sầu.” Trong khi đó, Triệu Lôi ở ghế sau cũng dần trở lại bình thường, cơ thể hết co giật.
Một lúc sau, xe đột ngột dừng lại.
“Đến nơi rồi, xuống xe đi!”
Chúng tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, như những con chim cút sợ hãi, lần lượt xuống xe. Và rồi, một cảnh tượng tựa như địa ngục trần gian hiện ra trước mắt chúng tôi.
“Triệu ca! Đỉnh thật!"
“Anh kiếm đâu ra hàng chất lượng thế này? Giỏi quá! À, ông chủ đang tìm anh đấy, mau vào đi.”
Vừa bước xuống xe, một đám người lập tức bu lại quanh Triệu Cương. Trong khi đó, ánh mắt của bọn họ đồng loạt dồn về phía chúng tôi – những ánh nhìn tham lam, thèm thuồng, và dữ tợn đầy ác ý hiện rõ trên từng khuôn mặt.
9.
Tôi cúi đầu, khép vai đứng một góc, ánh mắt không ngừng quét khắp xung quanh.
Nơi này nằm giữa một khu rừng sâu, bên cạnh bãi đỗ xe là vài dãy nhà cũ kỹ, cao khoảng năm sáu tầng. Không xa lắm, có một tòa nhà đặc biệt nổi bật với vẻ ngoài lấp lánh vàng bạc, trông chẳng khác gì một khách sạn cao cấp.
“Triệu Lôi, dẫn bọn họ đi tham quan một vòng, sau đó nhốt vào lồng S. Đừng nhầm lẫn đấy.”
Triệu Cương ra lệnh xong liền gọi thêm hai gã đàn ông to lớn đi theo chúng tôi. Triệu Lôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào chúng tôi, chỉ mặt lạnh quay người, ra hiệu chúng tôi đi theo.
“Công ty sẽ phân loại các cô dựa trên khả năng kiếm tiền, cấp cao nhất là S, sau đó là A, B, C, còn thấp nhất là D.
“Đây là nhà ngục nước, chuyên dùng để nhốt những người thuộc cấp D. Nếu gia đình họ không nộp tiền chuộc được, thì…”
Triệu Lôi ngập ngừng một chút:
“Thì sẽ bị ‘tháo dỡ,’ đem bán trên chợ đen.”
“Tháo dỡ?”
Bạch Linh ngơ ngác hỏi. Tống Phi Phi cúi người, thì thầm giải thích:
“Chính là bị lấy nội tạng, bị buôn bán.”
Tôi và Kiều Mặc Vũ không nói lời nào, chỉ đứng yên trong hành lang nhà ngục nước, tôi siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau làm tôi tỉnh táo hơn chút.
“Mẹ kiếp!”
Kiều Mặc Vũ không nhịn được nữa, định lao lên nhưng tôi vội ôm chặt lấy cô ấy, ghé sát tai cảnh báo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/linh-chau-14-lua-dao-myanmar/4.html.]
“Bình tĩnh! Trên người Triệu Lôi bị hạ ‘thực tâm côn’ (thuật trùng ăn tim), nơi này chắc chắn có không ít pháp sư côn trùng, đừng làm kinh động bọn chúng!”
Những người trong ngục nước trông tiều tụy vô cùng, sắc mặt trắng bệch, phù nề. Không ít người trên người xuất hiện các vết loét nặng.
Nói là nhà ngục, nhưng thực chất nó chẳng khác gì một chiếc lồng nhỏ.
Các lồng chỉ cao khoảng một mét, người bên trong chỉ có thể ngồi co ro, cổ bị khóa bằng dây xích sắt. Nước ngập đến nửa người họ, màu vàng đục, bên trên nổi đầy xác chuột và chất thải, mùi hôi thối đến nỗi chỉ đứng một lúc cũng khiến người ta buồn nôn.
10.
Thấy chúng tôi bước vào, phần lớn những người trong lồng không buồn ngẩng đầu.
Một số ít quay lại nhìn, nhưng ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn.
Có vẻ họ đã hoàn toàn mất đi ý chí sống, chỉ còn lại những cái xác không hồn.
Triệu Lôi thở dài:
“Những phụ nữ không nghe lời, kết cục còn thê thảm hơn đàn ông nhiều."
“Đến nơi này rồi thì đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát. Chạy không được đâu, chỉ khiến bản thân chịu thêm đau khổ mà thôi.
“Nghe lời, làm việc nghiêm túc, may ra mới sống được lâu, sống như một con người.”
Sau đó, Triệu Lôi dẫn chúng tôi đi xem những người từng cố gắng chống cự. Họ là những cô gái trẻ, quần áo rách rưới, toàn thân đầy m.á.u nằm trên những chiếc giường gỗ tạm bợ, chân bị xích lại.
Ánh mắt họ cũng giống như những người trong ngục nước, đầy tuyệt vọng và trống rỗng.
Nhìn xong màn dằn mặt, chúng tôi bị đưa vào một căn phòng nhỏ. Bên trong có hai chiếc giường tầng, không gian chật hẹp, không có cửa sổ nên mùi rất khó chịu.
Trên trần chỉ treo một chiếc bóng đèn vàng lắc lư. Dù đơn sơ, nhưng so với ngục nước thì nơi này đã tốt hơn nhiều.
“Ngồi nghỉ đi. Đợi chút nữa quản lý rảnh sẽ có người đưa các cô đi gặp ông ta.”
Triệu Lôi khóa cửa rồi quay người rời đi. Nhưng đi được vài bước, cậu ta lại quay lại:
“Nhớ đấy, phải biết nghe lời. Không thì sẽ bị đưa đến đấu trường thú.”
Vừa rời khỏi, Tống Phi Phi liền bùng nổ:
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Mẹ nó! Lũ súc sinh này!!! Tôi không chịu nổi nữa, muốn mang cả quả b.o.m nguyên tử đến mà nổ tung cái chỗ này!”
Bạch Linh cũng ngồi trên giường, sắc mặt khó coi:
“Địa ngục trống rỗng, ma quỷ đầy rẫy nhân gian. Đối với người bình thường, nơi này còn kinh khủng hơn cả địa ngục.”
Ngực tôi như bị đè nặng, cảm giác ngột ngạt đến mức không thở nổi:
“Nơi này toàn những công ty phi pháp như vậy, lợi ích chằng chịt. Chúng ta có thể hạ một cái, nhưng không thể giải quyết hết.”
Kiều Mặc Vũ nghiến răng, ánh mắt đầy căm phẫn:
“Cứu được một người là một người! Những thứ chúng ta không thấy được thì không sao, nhưng tất cả những gì chúng ta thấy trước mắt, nhất định phải cứu hết!”