Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LIỄU THANH THANH - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-12-09 07:48:45
Lượt xem: 785

Liền thấy Sở Giang Nhan nửa tháng không gặp đang ôm một cây liễu cổ thụ vừa khóc vừa cười vừa hát.

Hát đúng bài hát ru con mà ta thường ngân nga khi chăm sóc hắn lúc hắn bị gãy chân.

Quần áo hắn dính đầy bụi, tóc tai rối bù, trên tay còn cầm một vò rượu.

Cằm mọc đầy râu lởm chởm, dưới mắt có hai quầng thâm, nhưng mặt đã đỏ bừng vì uống rượu.

Xung quanh đứng một vòng người già trẻ lớn bé, đều hứng thú xem hắn biểu diễn.

Ta không quan tâm đến việc mất mặt, chen qua đám đông, lo lắng kéo hắn.

Hắn như con lươn ôm cây liễu xoay vòng vòng, né tránh tay ta.

“Đừng làm phiền ta, đang hát cho vợ nghe đấy, ai cũng đừng hòng chia rẽ ta và vợ ta!”

“Sở Giang Nhan! Ngươi đang phát điên cái gì vậy! Về nhà trước đã.”

Ta mấy lần không bắt được hắn, mọi người xung quanh cười ồ lên, khiến ta tức đến nghiến răng.

“Về nhà? Không có nhà nữa! Vợ ta đã lén bỏ đi rồi! Không cần ta nữa, cũng không cần hai con ngỗng bự ở nhà nữa.”

Nói xong hắn ôm cây liễu, vùi đầu khóc nức nở.

Những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

“Nhìn cậu công tử này cũng đẹp trai mà lại đáng thương quá.”

“Vợ cậu ta thật nhẫn tâm, con cũng không cần nữa, lại còn là hai đứa.”

“Chậc chậc, chắc chắn là cậu công tử này đã làm sai chuyện gì, nếu không sao lại đến mức vợ con cũng không cần, làm mẹ sao mà nỡ lòng nào.”

“Nếu ta mất vợ, còn phải tự mình chăm sóc hai đứa con, chắc ta còn khóc thảm hơn cậu ta nữa.”

Ta định lên tiếng đính chính: “Là ngỗng, ngỗng! Ngỗng…”

Nhưng chuyện này càng nói càng dở, thôi cứ đưa Sở Giang Nhan đang say xỉn này về nhà trước đã.

Nhưng người say rượu này lại có sức khỏe vô biên.

Lúc thì khóc, lúc thì cười, lúc thì ôm cây liễu gọi vợ.

Cho đến khi hắn ôm cây liễu định nhổ nó lên mang về nhà, cuối cùng ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Ta mới cùng chú Vương kéo hắn về nhà.

13

Quý Du Nhiên thấy ta đóng cửa quán, cứ tưởng xảy ra chuyện gì.

Vội vàng chạy về nhà, kéo ta xem xét từ trên xuống dưới.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao nàng lại đóng cửa quán, có phải không khỏe không?”

Ta lắc đầu, không biết nên giải thích thế nào: “Không có chuyện gì, cũng không khó chịu. Chỉ là có một…”

Trong phòng ngủ vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ, giống như tiếng một con thú nhỏ đang kêu đau.

Mắt Quý Du Nhiên sáng lên.

“Nàng mua chó cho ta à?”

Chưa kịp để ta ngăn cản, hắn đã đẩy cửa bước vào.

“Là chó gì… đàn ông!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lieu-thanh-thanh-uynz/chuong-7.html.]

Nhìn thấy Sở Giang Nhan đang nằm trên giường khóc thút thít trong mơ.

Khuôn mặt hắn vốn tưởng được chó nên vui mừng khôn xiết bỗng xụ xuống, ánh sáng trong mắt vụt tắt.

Ta vội vàng tiến lên kể lại chuyện xảy ra hôm nay.

Sắc mặt Quý Du Nhiên vẫn không được tốt lắm.

“Quả thật là âm hồn bất tán, nhưng hắn khóc cái gì chứ?”

Ta bất lực xòe tay: “Ai biết được, chắc là có chuyện gì buồn đấy.”

Sáng hôm sau, lúc chúng ta rời đi, Sở Giang Nhan vẫn nằm im lặng trên giường.

Cho đến giữa trưa, hắn lại tự mình đến quán.

Quần áo vẫn là bộ hôm qua, nhưng nhìn có vẻ gọn gàng sạch sẽ hơn một chút.

Cúi đầu không dám nhìn ta: “Hôm qua, để nàng chê cười rồi.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyến này ngươi đến đây là muốn làm gì?”

14

Ta đóng cửa quán, muốn nói chuyện rõ ràng với hắn.

“Ta đến tìm nàng. Thanh Thanh, hai năm nay ta vẫn luôn đi tìm nàng, đi khắp bảy mươi tám thị trấn ở phía Nam. Sau đó nhìn thấy một đứa trẻ ăn bánh ngọt mùa thu ở gần đây, mới tìm được nàng.”

“Tìm ta làm gì?” Ta cảm thấy khó tin.

Hắn từ trong n.g.ự.c lấy ra một cây trâm cài tóc bằng vàng hình hoa lê đưa cho ta.

"Ta nhìn thấy nó trên đường đi Hàng Thành, lúc ấy liền nghĩ nàng đeo lên nhất định rất đẹp. Nhưng khi ta về nhà muốn tặng cho nàng thì nàng đã đi rồi."

Trước khi thành thân, ta từng muốn một cây trâm cài.

Không cần đắt tiền, chỉ cần là hắn tặng là được.

Khi đó ta cứ ngỡ có trâm cài đính ước, sẽ có một đời dài lâu bên nhau.

Nhưng hắn chỉ thuận miệng đáp ứng, rồi lại tùy tiện quên mất.

Ngược lại, hắn lại cất giữ một cây trâm ngọc khắc chữ "Uyển" trong ngăn kéo thư phòng.

Giờ đây, nhìn cây trâm vàng tinh xảo trước mắt, giá trị không hề tầm thường.

Ta không nhận lấy.

"Uyển Nhi tỷ tỷ thích nó, nói có vẻ đẹp của những cánh hoa rơi rụng. Nhưng ta chỉ thấy hoa lê nhỏ bé, vụn vặt, không hề đáng yêu."

Sở Giang Nhan vẫn cố chấp giơ cây trâm.

"Tại sao nàng lại bỏ đi không từ biệt? Rõ ràng lúc ấy chúng ta rất tốt mà."

Ta nhịn không được bật cười.

"Ngươi cảm thấy tốt, chẳng qua là vì ta luôn cố gắng chiều theo ý ngươi. Ngươi sắp xếp thế nào, ta liền làm thế ấy. Nếu không có Uyển Nhi tỷ tỷ, ta chính là nơi ngươi ký thác nỗi nhớ về quá khứ. Có nàng ấy rồi, ta chính là kẻ dư thừa chiếm giữ vị trí."

"Đừng nói như vậy. Ta đối với nàng chẳng lẽ chưa đủ tốt sao? Chịu đựng áp lực cưới nàng làm chính thê. Mẹ ta xem thường xuất thân của nàng, ta luôn nói đỡ cho nàng."

"Nhưng mà, Sở Giang Nhan, ta cũng là một con người, không phải một món đồ vật. Ta cũng có tình cảm, có suy nghĩ của riêng mình. Không phải con ngỗng thứ ba mà nhà ngươi nuôi. Muốn nó thành chim nhạn thì nó là chim nhạn, muốn nó ở chuồng gà thì nó ở chuồng gà."

"Nàng có bất mãn tại sao không nói? Cứ như vậy bỏ đi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho ta."

 

Loading...