LEO LÊN TỪ ĐÁY VỰC SÂU, TÔI ĐƯA CHỒNG CŨ VÀO TÙ - 4
Cập nhật lúc: 2025-01-25 16:09:12
Lượt xem: 556
Đêm khuya ở bệnh viện nhi, người đông như mắc cửi.
Tôi không lấy được số khám cấp cứu.
Y tá ở quầy nói phải đợi đến sáng mai mới có thể đăng ký khám ban ngày.
Nhưng Duyệt Duyệt của tôi không thể đợi.
Vừa rồi, y tá đo nhiệt độ cho con.
Chỉ trong năm phút, nhiệt độ cơ thể đã lên đến 39,5 độ.
Tôi lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Nếu con bé bị nhiễm trùng nghiêm trọng thì phải làm sao đây?
Bác sĩ vừa nói, nếu sốt tiếp, con bé sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi khẩn cầu y tá ở quầy cho thêm một suất khám, nhưng cô ta chỉ nhìn đám đông trong sảnh, lắc đầu lạnh lùng.
Cuối cùng, một y tá trẻ đi ngang qua, thấy tôi khóc đáng thương, đã lén nói cho tôi:
"Tối nay có một bác sĩ chuyên về thủy đậu trực, chị thử lên phòng khám ở tầng hai xin ông ấy xem sao."
Tôi lập tức đi ngay.
Khi nhìn thấy bác sĩ, nước mắt tôi lã chã rơi xuống.
Tôi "phịch" một cái quỳ xuống đất:
"Bác sĩ, xin hãy cứu con gái tôi."
Bác sĩ tốt bụng đỡ tôi dậy, an ủi:
"Đừng lo, đứng lên rồi từ từ nói."
Đây là lời nói ấm áp nhất mà một người kiệt quệ như tôi được nghe trong đêm nay.
—------------
Sau này, tôi đã vô số lần nhớ lại đêm hôm đó.
Tôi vô cùng biết ơn vì đã quyết định đưa con đến bệnh viện nhi.
Những y tá, bác sĩ mà tôi gặp được đều là những người tốt nhất.
Họ đã mang lại cho tôi một tia sáng trong đêm tối, sưởi ấm trái tim lạnh giá và tuyệt vọng của tôi.
Có lẽ, nhờ tình yêu vô tư tôi từng dành cho học sinh, ông trời đã thương xót và giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn.
Cả đêm truyền nước, đến sáng, nhiệt độ của Duyệt Duyệt hạ xuống 38,3 độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/leo-len-tu-day-vuc-sau-toi-dua-chong-cu-vao-tu/4.html.]
Bác sĩ nói nếu con bé không sốt lại, nhiễm trùng sẽ được kiểm soát.
"Tối qua thật nguy hiểm. Nếu nhiễm trùng không được kiểm soát, gây ra biến chứng, sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng."
Bác sĩ mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay tôi:
"May mà mọi chuyện đã qua. Một mình chị chăm con không dễ gì nhỉ?"
Có lẽ bác sĩ đã quen với cảnh hai hoặc ba người cùng chăm sóc một đứa trẻ. Thấy tôi một mình đưa con đi bệnh viện, ông ấy tỏ ra rất cảm thông.
Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn.
"Cảm ơn bác sĩ. Con bé sắp thi cấp ba, lo sợ bị chậm bài vở nên suýt nữa đã để lỡ việc chữa trị."
Sau một tuần truyền nước liên tục, những nốt thủy đậu trên người Duyệt Duyệt dần biến mất.
Bác sĩ nói khi lành, da sẽ rất ngứa, nhưng không được gãi, nếu không sẽ để lại sẹo.
Tôi thức trắng cả đêm, nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái.
Nhiều lần con bé muốn vùng tay ra để gãi, nhưng tôi đều ngăn lại.
Khi con hoàn toàn hồi phục và quay lại trường học, tôi lại đổ bệnh.
Tạ Trường Lân nhìn tôi nằm trên giường, nghĩ rằng tôi đang giận anh ta vì không đưa con đi khám.
Anh ta không hỏi một lời.
Ánh mắt lạnh lùng của anh ta khiến tôi cảm thấy lạnh thấu tim.
—--------
Tạ Trường Lân lại quay về lịch làm việc ngày đêm tăng ca.
Chúng tôi hầu như rất ít khi gặp nhau.
Đôi khi, anh ta thậm chí không về nhà.
Duyệt Duyệt đôi lúc hỏi tôi:
"Mẹ, sao bố bận thế? Con bệnh mà cũng không thấy bố đâu?"
Tôi chỉ có thể tạm thời giấu con:
"Bố là giám đốc nhà máy, việc lớn việc nhỏ đều phải lo, đương nhiên là bận rồi."
Tôi đã quyết định, đợi sau kỳ thi vào cấp 3 của con, tôi sẽ làm thủ tục ly hôn với anh ta.
Nhưng chưa kịp để tôi mở lời, Tạ Trường Lân đã không thể chờ đợi thêm.