Lấy Lại Cuộc Đời Bị Đánh Cắp - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-12-01 20:15:42
Lượt xem: 244
Cuối cùng, cô ấy nói với vẻ thương cảm:
"Nghe nói bố mẹ cậu lại đang tìm mối cũ để liên hệ với bọn buôn bán nội tạng."
Cô ấy chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu rõ ý nghĩa của nó.
Vương Diễm Linh, Lưu Khánh.
Họ muốn g.i.ế.c tôi, bán nội tạng của tôi để đổi lấy tiền.
Tôi không thấy sốc. Từ trước đến nay họ đã nhiều lần muốn lấy mạng tôi để kiếm tiền, chỉ là trước đây còn vòng vo, lần này thì lộ rõ bản chất.
"Cậu nhất định đừng quay về!" Bạn học để lại câu nói cuối cùng rồi cúp máy.
Trong lòng tôi có chút cảm kích.
Thực ra tôi và cô ấy chỉ từng làm bạn một thời gian ngắn, mối quan hệ không quá thân thiết.
Nhưng nếu không có lời cảnh báo của cô ấy, có lẽ tôi vẫn đang cam tâm tình nguyện để gia đình họ Lưu hút máu.
Giờ đây cô ấy còn mạo hiểm để nhắc nhở tôi, thật sự là đã cứu mạng tôi.
Nhưng nếu Vương Diễm Linh và Lưu Khánh đã tuyệt tình như vậy...
Tôi cũng phải "trả lễ" cho họ một cách tương xứng.
Điện thoại của Vương Diễm Linh gần như gọi tới ngay sau đó.
"A lô, Lai Đệ à, con ở ngoài có mệt không?"
Bà ta đổi giọng hoàn toàn, ngọt ngào giả tạo đến mức khiến tôi buồn nôn.
Tuy nhiên, trong lòng tôi lại rất vui mừng.
Thái độ của bà ta càng tốt thì càng chứng tỏ tình hình càng nghiêm trọng.
Tôi cố gắng tạo giọng điệu như đang cảm thấy vinh hạnh, đóng kịch với bà ta: "Mẹ, con không mệt đâu, con làm kiếm tiền cho Hùng Nhi là chuyện con phải làm."
Vương Diễm Linh chắc chắn đang rất cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, sau một lúc bà ta nói: "Mẹ chỉ thương con, còn nhỏ như vậy đã phải đi làm xa.”
"Con về đi, đừng ở ngoài nữa, một cô gái như con, mẹ không yên tâm chút nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lay-lai-cuoc-doi-bi-danh-cap/chuong-15.html.]
"Con không muốn lấy Lưu Hải Trụ sao, mẹ đồng ý với con, chúng ta không lấy tiền sính lễ của nhà họ nữa được không?"
Bà ta dụ dỗ: "Mẹ đã vay tiền của bà ngoại để con đi học đại học, con về đi."
Ba trăm vạn, số tiền này đủ để họ cả đời không thể ngóc đầu lên được.
Tôi ngắm nhìn vẻ mặt bà ta muốn mắng tôi nhưng lại phải giả vờ an ủi, rồi cười nói: "Xem ra bà đã chuẩn bị xong đường đi rồi, mấy người bán nội tạng nói với bà bao nhiêu tiền? Có đủ để trả ba trăm vạn kia không?"
Vương Diễm Linh ngớ người, không ngờ tôi lại biết chuyện này, bà ta luống cuống nói lắp bắp: "Cái gì... Lai Đệ, con nói bậy bạ gì thế?"
Thủ đô xa xôi, họ làm sao vươn tay với tới được, tôi chỉ cần đổi số điện thoại và WeChat là có thể cắt đứt hoàn toàn liên lạc với họ.
Tôi quyết định vứt bỏ tất cả lớp vỏ ngụy trang.
"Thế thì làm sao bây giờ?" Tôi ác ý nói: "Ba trăm vạn đấy, cả đời làm trâu làm ngựa cũng không trả hết được.”
"Vương Diễm Linh, bà xong đời rồi."
Vương Diễm Linh chưa bao giờ nghe tôi nói với giọng điệu như vậy, bà ta không phản ứng kịp.
Mất một lúc, bà ta mới hiểu ý tôi, giọng run rẩy: "Mày cố tình đúng không?"
Tôi nghịch ngón tay, thờ ơ nói: "Cố tình gì? Đừng nói bậy.”
"Là do đứa con bà sinh ra đó, tự nó muốn chết, người ta khó mà khuyên được kẻ đáng chết, đó là số phận của các người, cứ hưởng thụ đi."
Vương Diễm Linh định mắng tôi nhưng tôi đã ngắt lời: "Ngay từ lúc bà bắt cóc tôi về, bà đã phải nghĩ đến ngày hôm nay rồi.”
"Vương Diễm Linh, trời có luân hồi, không ai thoát được đâu...“
"Bây giờ." Tôi nghiến răng cười: "Đến lượt bà rồi!!"
"Bà mẹ mày, tao g.i.ế.c mày...!"
Cơn mắng chửi điên cuồng bùng lên, Vương Diễm Linh gần như sụp đổ, bà ta chửi tôi bằng những lời lẽ độc ác nhất có thể nghĩ ra.
Tôi không nghe một lời nào, chỉ nghe thấy tiếng "cạch" khi cúp điện thoại.
Mới chỉ là ba trăm vạn mà thôi, có thể trả hết những tội lỗi của bà ta sao?
Khi cuộc gọi đòi nợ lại đến, tôi trực tiếp cười nhạt: "Không phải các người rất giỏi sao, nhà tôi sắp chuyển đi rồi, các người sẽ không bao giờ tìm được nữa đâu.”
"Ba trăm vạn này coi như là các người mua một bài học!"