Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẤY HOA LÀM THƯ - Chương 05

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:43:23
Lượt xem: 124

Mộ Nam Thư tựa người vào khung cửa sau xe, có lẽ lại thấy buồn ngủ rồi.

 

 

Tôi nhân cơ hội này quan sát cô ấy.

 

 

Lăng Tuyển nổi danh từ khi còn trẻ, gia cảnh giàu có, ngoại hình cũng rất xuất chúng.

 

 

Tôi thật không hiểu tại sao Mộ Nam Thư lại phản bội Lăng Tuyển nữa.

 

 

Sau khi đến nơi, Mộ Nam Thư mới chậm rãi tỉnh dậy.

 

 

Cô ấy đưa tay ra trước mặt tôi. 

 

 

Tôi nhìn cô ấy, thoáng chút nghi hoặc.

 

 

Cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Đường phía trước hơi khó đi, em có muốn nắm tay chị không?”

 

 

Động tác còn nhanh hơn cả não, tôi liền vô thức nắm lấy tay cô ấy.

 

 

Lòng bàn tay Mộ Nam Thư ấm áp, ngay khoảnh khắc tiếp xúc, tôi lại cảm thấy một sự yên tâm lạ thường, giống như khi còn nhỏ được mẹ dỗ dành vậy.

 

 

Cô ấy nắm tay tôi, dẫn tôi đến bên bờ biển.

 

 

Tôi vừa định lên tiếng thì Mộ Nam Thư đã dịu dàng nói:

 

 

“Chị lớn lên ở một ngôi làng miền núi, khi còn nhỏ chưa từng nhìn thấy biển, trong lòng luôn mang một loại chấp niệm thần bí về biển cả, vì thế mà chị thường xuyên đến đây ngắm biển lắm. 

 

 

“Hy vọng em cũng sẽ thích.”

 

 

Ngôi làng nhỏ nơi tôi “lớn lên” cũng được bao quanh bởi núi non, có lẽ vì tôi không phải một con người thực thụ, khi bắt đầu có nhận thức đã là hình dạng của một thiếu nữ mười tám tuổi rồi, còn quãng thời gian trước đó chỉ là một mảnh trống rỗng mà thôi. 

 

 

Vì vậy, tôi cũng chưa từng thấy biển bao giờ.

 

 

Hoàng hôn dần buông, từng đợt sóng dâng lên rồi vỗ vào bắp chân tôi. 

 

Bầu trời phía bên kia biển đã chuyển thành màu xanh phớt hồng.

 

 

Trên mặt biển lấp lánh tựa như được rải đầy bởi những vì sao.

 

 

Khung cảnh đẹp đến nỗi khiến tôi ngỡ ngàng, há hốc miệng, quên mất những lời định nói.

 

 

Mãi cho đến mười phút sau, khi màn đêm buông xuống, tôi mới nhận ra Mộ Nam Thư vẫn luôn nhìn tôi.

 

 

Trong màn đêm, tôi lại có thể nhìn rõ ý cười ngập tràn nơi đáy mắt cô ấy :

 

 

“Đẹp lắm, đúng không?” 

 

 

Tôi đáp:

 

 

“Đúng vậy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lay-hoa-lam-thu/chuong-05.html.]

 

11.

 

 

Mộ Nam Thư đặt một căn phòng khách sạn có thể nhìn ra biển.

 

 

Ta tựa vào lan can ban công, ngắm nhìn những con sóng xô vào bãi cát.

 

 

Mộ Nam Thư ngồi đối diện tôi, dịu dàng chỉ dạy:

 

 

“Nếu sau này nếu muốn đến đây chơi, em có thể đặt khách sạn trước. Nhớ chọn căn phòng này, vì phong cảnh ở đây là đẹp nhất.”

 

 

Lúc này, tôi mới quay đầu nhìn cô ấy. Thấy cô ấy đã cắt xong miếng bò bít tết, rồi nhẹ nhàng đặt trước mặt tôi. 

 

 

Tôi hỏi cô :

 

 

“Tại sao chị lại đối xử tốt với em đến như vậy?”

 

 

Tôi vốn dĩ nên là kẻ địch của cô ấy, trong suốt một năm cô ấy hôn mê, tôi đã cướp mất Lăng Tuyển mà.

 

 

Mộ Nam Thư cụp mắt xuống:

 

 

“Cùng chị đi hết chuyến đi này đi, về đến nơi chị nói cho em biết.”

 

 

12.

 

Nguyện vọng của Mộ Nam Thư đã không thành hiện thực.

 

 

Bởi vì đêm hôm ấy, cô ấy bỗng lên cơn sốt cao, miệng lẩm bẩm điều gì đó, khiến tôi đang nằm bên cạnh tỉnh giấc.

 

 

Tôi đưa tay sờ lên vầng trán nóng bừng của cô ấy, lòng chợt dâng lên nỗi hoảng hốt.

 

 

Vội vàng chạy ra khỏi phòng, tôi tìm thấy một nhân viên phục vụ vẫn đang tuần tra:

 

 

 “Có người bị sốt rồi!”

 

 

Người đó nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ rồi mới đi theo tôi vào phòng.

 

 

Nhưng cho đến khi đã thử hết các cách hạ nhiệt vật lý, sắc mặt của Mộ Nam Thư vẫn đỏ bừng như lửa.

 

 

“Gọi xe cứu thương đi!”

 

Mãi đến khi ngồi trên xe cứu thương, tựa sát bên giường của Mộ Nam Thư, giữa tiếng người xôn xao náo loạn, tôi nghe thấy Mộ Nam Thư khẽ thì thầm:

 

 

“Mon trésor.”

 

 

Trong khoảnh khắc ấy, tôi sững sờ tại chỗ.

 

 

Khi còn trong tranh, tôi thường mơ thấy có ai đó nhẹ nhàng gọi bên tai tôi :

 

 

“Mon trésor.” (báu vật của tôi)

 

Loading...