LẤY ÂN BÁO OÁN - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-05 23:02:29
Lượt xem: 2,886
Tôi tiếp tục lắng nghe.
“Không còn cách nào khác, tuy bố mẹ anh có tiền nhưng họ sợ anh tiêu xài hoang phí, vì thế mỗi tháng chỉ cho anh đủ tiền sinh hoạt và ăn uống mà thôi.”
“Họ thiên vị anh trai anh, họ cảm thấy thành tích học tập của anh ấy tốt hơn anh, lại không tiêu tiền bậy bạ, mà anh đều không bằng anh ấy về mọi mặt.”
“Cũng may, có đồ ngốc này tiết kiệm cho anh tiền chơi game.”
Sau khi trở về từ khu trượt tuyết, tôi giả vờ như không biết gì nhưng không cho Lục Dương tiền tiêu nữa.
Lục Dương cảm thấy không kiếm lời được từ chỗ tôi nên đã xa lánh tôi.
Tôi cũng giả vờ như không chịu nổi bạo lực lạnh của anh ta, cuối cùng đề nghị chia tay với anh.
Anh ta vui vẻ đồng ý, quay đầu đi cùng Chu Vi Vi.
"Chị à, em biết chị sẽ cảm thấy tổn thương trong việc này, em thật sự xin lỗi, em không cố ý làm tổn thương chị. Từ nay về sau chúng ta là bạn tốt được không?"
Tôi cười trả lời "Ừ." Vì kế hoạch sau này, bây giờ vẫn chưa phải lúc lật mặt với cô ta.
Trong lòng tôi thầm nghĩ: Cô nghĩ tôi là một kẻ ngu ngốc à.
Kiếp trước, Lục Dương cho rằng bản thân uống say sau đó ép buộc Chu Vi Vi, cho nên trong lòng hơi áy náy, cuối cùng mới hợp tác với Chu Vi Vi đẩy tôi vào chỗ chết.
Mà kiếp này, Lục Dương đã nhìn thấu mưu đồ của Chu Vi Vi nhưng vẫn là mắc câu, có thể thấy được căn bản anh ta là một tra nam.
Vẫn giống như kiếp trước, anh ta lựa chọn cùng Chu Vi Vi chĩa mũi nhọn vào tôi.
Đúng là một kẻ xấu xa bẩm sinh.
07
Sau đó, họ bắt đầu kế hoạch đẩy tôi vào con đường chết.
Thành tích của tôi rất tốt, mặc dù danh sách nghiên cứu sinh vẫn chưa được công bố nhưng chắc chắn có tôi ở trong đó, đối với điều này tôi không hề nghi ngờ gì cả.
Giáo sư Tô - người hướng luận văn tốt nghiệp của tôi luôn tán thưởng tôi, hy vọng tôi ở lại trường này làm nghiên cứu sinh của ông ấy.
Giáo sư Tô là một giáo sư giỏi về học thuật, ngoại hình cũng rất đẹp trai.
Giáo sư Tô có rất nhiều fan ở trường chúng tôi, Chu Vi Vi chính là một trong số đó, nhưng cô ta chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của ông ấy.
Cô ta âm thầm chụp rất nhiều hình ảnh của tôi và giáo sư Tô ở cùng nhau nhưng những bức ảnh đó đều ở phòng thí nghiệm hoặc đang làm việc.
Chu Vi Vi cố ý không chụp những người khác để làm giống như là hai chúng tôi đang ở cùng một chỗ.
Tôi biết được việc làm của cô ta nhưng vì trả thù cho nên tôi cũng không ngăn cản.
Có một ngày, tôi giả vờ hỏi cô ta, buổi tối giáo sư Tô muốn đến khách sạn tham gia hội nghị, ông ấy cũng nói tôi đến khách sạn tìm ông ấy đưa tài liệu.
Buổi tối, khi tôi đi về phía phòng "Giáo sư Tô", tôi có thể cảm nhận được rất rõ có người đi theo đằng sau, tôi khẽ mỉm cười, tiếp tục gõ cửa đi vào.
Hai tiếng sau, tôi thay một bộ quần áo khác rồi đi ra, lúc đi ra còn không cẩn thận làm rơi thẻ phòng trên người xuống đất.
Số phòng là 1208.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
08
Tuần sau sẽ có danh sách nghiên cứu sinh, tôi không hề sốt ruột mà kiên nhẫn chờ đợi.
“Chị, chị tỉnh ngủ chưa, chị xem diễn đàn trong trường, có tin tức về chị kìa.”
Tôi mở ra xem, thấy bài đăng nói tôi vì bảo vệ xuất nghiên cứu sinh mà có quan hệ bất chính với giáo sư Tô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lay-an-bao-oan/chuong-3.html.]
Ảnh chụp là hình ảnh trong khách sạn ngày hôm đó, có hai tấm trong hành lang, một tấm chụp lúc tôi vào phòng 1208, một tấm chụp lúc tôi ra năm 1208.
Còn có hai tấm hình bình thường, lúc tôi và giáo sư Tô làm việc cùng nhau.
Đương nhiên đi kèm theo còn có một đoạn video, trong video có một người quẹt thẻ sau đó vào phòng, video quay lại cảnh tượng bừa bộn trong căn phòng:
Quần áo trên giường, giày ở dưới đất, túi đeo trên tường, còn có tiếng người đang tắm trong nhà vệ sinh truyền ra.
Bình luận nổ tung:
“Thật không ngờ! Người có danh là mỹ nữ học bá lại dùng cách đó để bảo vệ suất nghiên cứu sinh của mình.”
“Không phải trước đây cậu ta mới chia tay với Lục Dương sao, thì ra là vì nguyên nhân này. “Thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà.”
“Không thể nào, thành tích của Thẩm Thư Hàm vốn đã rất tốt, cậu ấy không cần làm như vậy thì cũng có thể bảo vệ xuất nghiên cứu sinh mà, e là có người đang dẫn dắt dư luận mà thôi.”
Nhìn những bình luận này, tâm trạng của tôi vẫn rất bình tĩnh: Lửa còn chưa nóng lắm.
Nhưng trên mặt tôi vẫn tỏ ra lo lắng:
"Là ai dám chửi bới chị, thật quá đáng mà!"
Biểu cảm ở trên mặt Chu Vi Vi cũng đầy lo lắng:
"Chị, chị mau post bài giải thích một chút đi.”
Kiếp trước tôi đã đăng bài bào chữa cho chính bản thân mình, thế nhưng nó càng làm cho tình hình trở nên trầm trọng hơn rồi tôi bị ép đến đường cùng.
Cho nên kiếp này tôi biết, không có chứng cứ mà tự chứng minh bản thân trong sạch thì chính là ngụy biện.
Đương nhiên trong tay tôi có chứng cứ nhưng bây giờ tôi chưa muốn tung ra.
Vẫn nên để việc này lên men thêm chút nữa đi.
Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủn, bài viết đã trở thành chủ đề hot nhất.
Lục Dương gửi tin nhắn hỏi tôi: "Là thật sao?”
Tôi trả lời "Có người bịa đặt".
Mà ở bên kia đầu dây điện thoại, Lục Dương và Chu Vi Vi nhìn tin tức rồi cho rằng mình đã thành công nhưng thật ra họ đang rơi vào bẫy của tôi.
Sau khi trả lời tin nhắn, tôi tắt điện thoại di động, tự mình mua một vé máy bay đi đến một ngôi nhà non xanh nước biếc ở hai ngày.
Khi trở về, độ hot của chuyện này đã lan rộng và không thể nào khống chế được nữa, tôi vào xem một chút thì thấy toàn là lời mắng chửi tôi.
Đến lúc rồi.
09
Từ một tháng trước tôi đã đến khách sạn nơi giáo sư Tô tổ chức buổi hội nghị, với công việc là dọn dẹp vệ sinh phòng khách sạn.
Một tháng qua tôi đã quen thuộc với tất cả vị trí trong phòng của khách, tôi cực kỳ quen thuộc tình huống khách hàng ở đó.
Ngày đó người ở phòng 1208, cũng không phải giáo sư Tô mà là trùm trường chúng tôi và bạn trai của cậu ta.
Tài sản trong nhà cô gái trùm trường này hơn trăm triệu tệ, quanh năm cậu ta chỉ ở một phòng này, chỗ này dùng để làm chỗ hẹn hò với bạn trai cậu ta, đó chính là phòng 1208.
Tôi hiểu thói quen sinh hoạt của họ, biết mỗi ngày cậu ta phải ngủ một buổi chiều.
Tôi chọn một ngày họ ở khách sạn, lúc họ ngủ thì tôi lén quẹt thẻ đi vào, thay quần áo rồi đợi gần hai tiếng, khi nghe động tĩnh của bọn họ thì rời đi.
Sau đó tôi cố ý làm rơi thẻ phòng ở trước cửa để dẫn dụ Chu Vi Vi đi nhặt.