LẬT ĐỔ CHÍNH QUYỀN CHUYÊN CHẾ - 2
Cập nhật lúc: 2025-03-27 15:45:52
Lượt xem: 32
Lộc Bồng đột nhiên hỏi: "Chỉ còn có một tháng nhỉ?"
Tôi mỉm cười nói: "Ừ."
Thời hạn từ giờ đến khi Hội Nghị Bàn Tròn mỗi năm một lần của mười hai căn cứ diễn ra chỉ còn một tháng.
Ở hội nghị này, các thế lực trong mỗi căn cứ sẽ thiết lập lại xếp hạng, thủ lĩnh căn cứ cũng sẽ mang một phần tài nguyên ra đặt cược để đấu trí đấu dũng với các căn cứ khác.
Là thủ lĩnh căn cứ Kim Thành, năm nào Bành Sưởng cũng đặt cược người, không có gì khó đoán cả.
Tôi kéo rèm cửa sổ và nhìn ra khung cảnh đèn đuốc sáng trưng. Trong thành phố không có màn đêm này, ai biết những cánh cửa vàng son lộng lẫy kia đang che giấu hoạt động thối nát gì phía sau.
Thủ lĩnh ăn chơi trác táng thì người trong căn cứ lấy phụ nữ ra làm hàng hóa để trao đổi cũng không có gì khác lạ.
Lộc Bồng chống tay trên bệ cửa, không biết đang nhớ lại điều gì: "Thời gian trôi qua nhanh thật."
Tôi rũ mi mắt, nhớ tới thuở niên thiếu tôi và Bành Sưởng lớn lên bên nhau. Từ khi biết anh ta đến giờ thế mà đã sắp hai mươi năm rồi đấy.
Đáng tiếc anh ta đã thay đổi hoàn toàn, những rung động đã từng có với anh ta trong tôi giờ chỉ đọng lại sự ghê tởm và nỗi căm hận ước gì g.i.ế.c c.h.ế.t được liền cho hả hê.
"Nhỏ mới tới kia, thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?" Lộc Bồng hỏi. "Mộ Yểu, chị mềm lòng thì mềm lòng nhưng đừng để bị lừa."
Tôi trầm tư một lát: "Đó là em gái Ôn Ninh."
"Ôn Ninh?" Lộc Bồng nhíu mày. "Trong căn cứ của chúng ta làm gì có ai tên…"
Bỗng em im bặt.
Tôi biết em nhớ tới gì.
Có rất nhiều kẻ tặng phụ nữ cho Bành Sưởng, tuy nhiên anh ta cho rằng phải mình tự dẫn về thì mới được coi là vợ, còn lại chỉ là đồ chơi.
Gã Bành Sưởng này ấy à, trông rõ dịu dàng chu đáo, xưa nay không mạt sát mà cũng chưa từng đánh đập phụ nữ.
Bởi lẽ anh ta không coi phụ nữ là người mà thôi.
Năm ngoái, anh ta được tặng một cô gái tên Ninh Ninh có khuôn mặt rất đỗi thanh tú và dịu dàng. Chắc do cô ấy mang thai nên anh ta nổi hứng, chơi mấy ngày liền, che chở gấp bội.
Gã quản lý căn cứ bên cạnh tình cờ thấy Ninh Ninh, cười cợt nói cô nàng này hơi giống mối tình đầu của mình. Bành Sưởng mỉm cười nói rằng nếu hắn ta vừa mắt thì xin tặng luôn cho đấy.
Anh ta đâu quan tâm gã quản lý kia vốn bạo lực ngang ngược có tiếng, cũng không thèm để ý đến cái thai trong bụng Ninh Ninh. Hoặc giả anh ta biết hết, nhưng không coi ra gì.
Tôi nghĩ cách giúp cô ấy chạy trốn nhưng cuối cùng Ninh Ninh chỉ cúi gập người một cái trước mặt tôi. Cô ấy nói: "Đội ơn cô Mộ, tôi biết cô còn có việc cần phải làm của chính mình. Không thể vì tôi mà khiến kế hoạch của cô Mộ xuất hiện tì vết được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lat-do-chinh-quyen-chuyen-che/2.html.]
Ninh Ninh đi, nghe nói chưa được mấy ngày đã giã từ thế giới này.
Tôi không nghe ngóng được đầu đuôi sự việc.
Có lẽ, trong mắt những kẻ nắm giữ năng lực đặc biệt này thì mạng của người bình thường không đáng một xu.
Có lẽ, từ giây phút thức tỉnh dị năng, một số người đã không còn là người nữa.
4
Khi Lộc Bồng trở về từ phòng huấn luyện thì trời đã rất khuya.
Em ấy đến phòng tôi uống liền tù tì mấy ngụm nước, quẹt ngang mồ hôi trên mặt: "Bạch Kiều bảo em gọi chị, nói là Hà Niệm Thời và Chử U phát minh ra thuốc thử mới rồi."
Tôi cất tiếng tỏ ý biết rồi sau đó thay quần áo và đi cùng Lộc Bồng dọc theo một con đường gập ghềnh tới nhà ấm trồng hoa trong vườn.
Tôi dùng chiếc cúc thứ ba trên áo khoác mở khóa căn phòng thí nghiệm bí mật dưới lòng đất. Có năm cô gái đang đứng bên trong. Thấy tôi tới, họ nhìn tôi chằm chằm.
Hà Niệm Thời đeo mắt kính, trên gương mặt thùy mị là nụ cười rất đỗi dịu dàng. Chị ấy lặng lẽ lắc lắc bình thí nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lam trong tay thay lời chào.
Bên phải chị ấy là một cô gái mặc áo blouse trắng có gương mặt đẹp siêu thực như tinh linh và làn da trắng hơi tái. Đáng tiếc đôi mắt lại vô hồn không hề có sức sống, cho thấy đây là một người mù.
Chử U là một thiên tài.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Vốn dĩ con bé có thể là một học giả nghiên cứu khoa học người người kính ngưỡng nhưng sau khi bị Bành Sưởng cướp về đây thì em bỗng biến thành người mù, phải sống chôn chân trong căn cứ này.
"Chị Mộ,..." Giọng con bé rất lạnh. "Đây là thuốc thử dị năng mới. Căn cứ theo tham số chị cung cấp cho em thì đây là nồng độ hoạt tính cao nhất mà cơ thể chị có thể chịu đựng được."
Tôi nhìn về phía mặt bàn, trên đó bày một loạt thuốc thử, hiển nhiên không chỉ có mỗi phần của mình tôi.
Nhưng theo giao hẹn ban đầu thì tôi mới là người đứng ra mạo hiểm thử hoạt tính gen cao nhất.
Tôi khẽ cau mày: "Ngoại trừ tôi, mọi người còn ai muốn thử nữa à?"
Hà Niệm Thời giơ tay ra hiệu với ánh mắt dịu dàng, ý là tất cả mọi người đều muốn thử lại lần nữa.
Tôi thở dài: "Mọi người không cần mạo hiểm vậy đâu."
Trong căn cứ Kim Thành, không một ai mang giới tính nữ có được dị năng hết.
Chử U đã từng, con bé có cặp mắt được xưng tụng là "Đôi mắt của Thần Linh". Cặp mắt kia có thể khám phá hư ảo vừa nhạy vừa rõ, chúng có thể giúp em phát hiện ra bí mật nằm trong những số liệu và nắm bắt những nguyên tố trong không khí.
Rồi cặp mắt ấy bị người ta sống sờ sờ móc đi mất.