LĂNG VÂN - 13
Cập nhật lúc: 2025-01-09 13:11:03
Lượt xem: 2,380
Nữ lang siết chặt lấy ta, như muốn hòa ta vào xương tủy của nàng.
"Là lỗi của ta."
Ở cổ ta cảm nhận được một làn hơi mát lạnh.
Là nước mắt.
"Ta sẽ đưa ngươi về."
33
Bệ hạ sẽ không đồng ý để ta rời đi.
Ta biết điều đó, nữ lang cũng biết.
Nhưng nàng vẫn hứa với ta, chậm nhất là ba tháng nữa, sẽ đưa ta về nhà.
34
Khi ta vừa nói xong, thái độ của Tần ma ma thoáng thay đổi.
Bà nở một nụ cười hiếm hoi, ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa điều gì đó không nói ra được:
"Tiểu Quận Chúa, nếu người đã quyết định sống, vậy thì hãy nhớ điều này. Một ngày nào đó, người sẽ phải lựa chọn giữa sự thật và sự sống. Nhưng không sao, còn sống thì luôn có cơ hội."
Ta cúi đầu, vuốt ve quả cầu lông mềm mại trên áo, lòng đầy suy nghĩ.
"Ma ma, nếu có ngày đó, bà hãy nhắc nhở con một lần nữa. Đừng để con lạc lối."
Tần ma ma chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.
Bà nhẹ nhàng đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy đã hơi nhàu sau khi ngồi lâu:
"Người đã nói mình không phải một bông hoa yếu đuối trong vườn, vậy thì hãy nhớ, mỗi cơn gió lớn đều để thử thách rễ cây. Hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Ta gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự kiên định. Trong lòng, ta hiểu, dù không biết tất cả, nhưng từng bước ta sẽ tiến gần hơn tới sự thật, dù là đối mặt với gió bão.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
35
Tần ma ma cười, ánh mắt phảng phất nét dịu dàng lẫn trầm tư.
Bà nắm lấy tay ta, chậm rãi dẫn ta đi dọc hành lang dài.
Dưới mái hiên, những chiếc lồng chim treo cao, bên trong vài chú chim sẻ nhỏ đang ríu rít. Khi thấy người tới, chúng không hề sợ hãi mà nhích lại gần thành lồng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đầy tò mò.
"Điện hạ quanh năm vắng nhà, ta thấy sân viện quá lạnh lẽo, liền sai người đi mua mười mấy con chim sẻ về nuôi.
"Phần lớn trong số chúng tính tình hiền lành, chỉ có một con lúc nào cũng tìm cách thoát ra.
"Mỗi lần bị nhốt quá lâu, nó lại mổ xé lông mình, khiến người chăm sóc cũng xót xa.
"Vậy nên, mỗi ngày a hoàn đều thả nó ra bay một lúc rồi lại bắt về.
"Ban đầu mọi chuyện vẫn ổn. Con chim đó đúng giờ sẽ trở về, không khiến ta phát hiện điều gì khác thường.
"Cho đến một ngày, nó đột nhiên chết."
Tần ma ma dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, như nhìn xuyên qua mọi thứ.
"Ta tra hỏi a hoàn, nàng nói con chim đó c.h.ế.t vì ăn quá nhiều, đổi thức ăn hợp khẩu vị quá nên bị bội thực.
"Ta không tin, bèn gọi người bán chim tới xem xét, mới biết được nó không phải c.h.ế.t vì ăn no.
"Mà là bị một con chim khác mổ chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lang-van/13.html.]
Bà nheo mắt, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
"Con a hoàn ấy vì thấy con chim kia quá đẹp, bèn lén lút thả ra để ghép đôi.
"Con chim ấy không chịu, kết quả bị con khác cắn chết.
"Nàng ta sợ chuyện bị bại lộ, liền ném xác vào lồng, giả vờ rằng nó tự ăn no mà chết."
Tần mụ mụ quay sang nhìn ta, ánh mắt như xoáy sâu vào lòng ta:
"Tiểu Quận Chúa, nữ tử trong thiên hạ giống như những con chim trong lồng này.
"Vì có ăn có uống, không rơi vào cảnh sinh tử thì chẳng bao giờ nhìn thấy lồng giam, cũng không thấy được nguy hiểm.
"Người nói nam và nữ là như nhau. Nhưng người có dám tự tay mở khóa, thả hết những con chim này ra ngoài không?"
36
Tần mụ mụ nói về những chú chim, nhưng dường như lại không chỉ nói về chúng.
Bà nhắc đến việc mở khóa, nhưng ý tứ lại sâu xa hơn hẳn hành động đơn giản ấy.
Ta chăm chú nhìn cánh cửa nhỏ trên chiếc lồng chim.
Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, chiếc lồng sẽ mở toang.
"Quận chúa, thử đoán xem, sau khi cửa lồng được mở, sẽ có bao nhiêu chú chim chịu ở lại?"
Giọng bà như mang theo sự khích lệ, dụ dỗ.
Ánh mắt ta chạm vào đôi mắt đen nhánh của chú chim trong lồng.
Dường như nhận ra ta không giống với những người trước đây, nó nghiêng đầu, tiến sát lại gần cửa lồng:
"Chíp chíp chíp."
Rõ ràng là tiếng chim kêu, nhưng trong lòng ta lại như nghe được một âm thanh khác:
"Cứu ta với."
Tim ta đập loạn nhịp, bàn tay run nhẹ không hiểu vì sao.
"Cạch."
Cửa lồng mở ra.
Rồi đến chiếc lồng thứ hai, thứ ba...
Cho đến khi tất cả các lồng đều được mở, thế nhưng không một chú chim nào bước ra.
"Chúng không muốn rời đi sao?"
Ta không biết câu hỏi ấy dành cho bản thân hay cho Tần ma ma.
"Không, chúng đang đợi."
Đợi điều gì?
Ta còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì chú chim trong chiếc lồng đầu tiên đột nhiên động đậy.
Nó thăm dò nhảy ra khỏi lồng, bay lên đỉnh chiếc lồng, rồi nghiêng đầu nhìn ta.
Thấy ta không có ý cản trở, nó lại kêu vài tiếng "chíp chíp chíp".