Lang Quân Kỳ Vương - Kỳ Vương

Cập nhật lúc: 2025-02-24 15:03:22
Lượt xem: 43

"Quận chúa yết kiến!"

"Thần, quận chúa phủ Thanh Nam, tham kiến bệ hạ!"

Cảnh Đế khẽ cười đi xuống đỡ nàng dậy, lần này quận chúa hồi kinh phải gọi là thần tốc. Thánh chỉ đưa đi mà một ngày sau đã về đến kinh thành, quả khiến hắn kinh ngạc

"Vân Anh, muội là quận chúa của phủ Thanh Nam, lại là trọng thần triều đình, công lao to lớn đối với quốc gia. Sau này gặp ta cũng không cần đa lễ như vậy" Cảnh Đế cười nhẹ vỗ vai nàng

Vân Anh chỉ mỉm khẽ gật đầu, Cảnh Đế cho người chuyển ra ghế để nàng ngồi. Hai người đã lâu không gặp lên hắn muốn trò chuyện vài câu.

Phần lớn là hỏi chuyện về Thanh Nam phủ, về tình hình phát triển kinh tế, dân sự và quân sự. Dù những việc này hàng năm vẫn được tri phủ Thanh Châu báo cáo, nhưng có vài chuyện chỉ có hỏi Vân Anh mới được

"Mấy năm nay vất vả cho muội, không biết hai mươi vạn quân có đủ để canh phòng Nam Sở không?"

"Bệ hạ không phải lo, phủ Thanh Nam đóng quân hai mươi vạn đến nay vẫn luôn bảo vệ tốt biên ải, chưa từng quên nhiệm vụ quốc gia giao phó. Chỉ là một Nam Sở mà thôi, chúng năm lần vượt sông không thành đã không còn dám qua nữa rồi"

Vân Anh cười cười cầm ly trà uống cạn, nàng còn không biết ý đồ hỏi của Cảnh Đế sao.

Phủ Thanh Nam một khi lộ ra sự yếu kém trong bảo vệ biên giới thì nàng sẽ bị tước binh quyền, việc này dù vi phạm thánh chỉ của Tiên Đế nhưng các đại thần cũng sẽ không dị nghị gì

Dù sao bảo vệ biên giới là việc quan trọng, liên quan đến an ninh quốc gia. Đừng nói là tước binh quyền, dù có cấm nàng không được nhúng tay vào Thanh Châu thì cũng không ai ý kiến gì.

"Năm đó Tiên Đế giao quyền quản lý cho hoàng thúc, trước khi mất hoàng thúc lại giao cho muội quả là đúng đắn." Cảnh Đế nói

Nàng không đáp lại chỉ gật đầu, mấy lời này lần trước về vị hoàng huynh này cũng đã nói đủ nhiều rồi.

"Sắp tới là đại thọ của Thái Hoàng thái Hậu, người rất nhớ muội, lần này về kinh lên đến thăm người nhiều hơn" Cảnh Đế nói xong liền đứng dậy, Vân Anh cũng chào tạm biệt mà rời đi

Nhìn theo bóng nàng rời đi mà Cảnh Đế thở dài nói: "Phủ Thanh Nam lần này không thể để tuột tay, Thường Ân, theo ta tới chỗ Thái Hậu đi"

...

Vân Anh ra khỏi Cần Chính Điện thì đi thẳng về phủ quận chúa của mình, nàng đang nghĩ xem lên mang thứ gì cho Thái Hoàng thái Hậu.

Lần trước vào kinh mang mấy đặc sản Thanh Châu có vẻ người rất thích, lần này nàng cố ý chuẩn bị một chút, còn có những sản vật của Nam Sở nữa để mang vào tặng làm quà mừng thọ

"Còn năm ngày nữa" Vân Anh thì thào, nàng ở kinh thành không có bằng hữu, lại không biết chỗ nào có thể dạo chơi.

"Lâm Trạch, Tiêu Diễm đâu?" Nàng quanh sang hỏi phó tướng của mình, giờ mới nhớ ra là sáng nay không gọi đệ đệ vào cung, không biết đã chạy đi đâu chơi rồi

"Bẩm quận chúa, tiểu vương gia sáng nay đã đi phủ Ngô Hầu, hình như có quen biết với tam công tử Ngô Kính ạ" Lâm Trạch đáp

Vân Anh gật gật đầu, Ngô Hầu Ngô Đại Lâm là người quen cũ của phụ thân nàng, là người học rộng tài cao, lại không tham gia vào tranh chấp triều đình. Tiêu Diễm tới đó chơi nàng yên tâm

"Có ai đi theo không?" Tuy là yên tâm nhưng kinh thành nước sâu, đệ đệ lại nghịch ngợm lên Vân Anh vẫn có chút lo lắng

"Có Nguyệt Cơ đi theo, quận chúa yên tâm đi nàng ấy đối với việc xử lý rắc rối của tiểu vương gia rất có kinh nghiệm." Lâm Trạch cười cười nói

Nguyệt Cơ ngoài mặt là nha hoàn của quận chúa, nhưng thực ra là một trong mười hai phó tướng được vương gia năm xưa dạy dỗ. Tiểu vương gia sợ nhất nữ nhân ngoài tỷ tỷ ra chính là Nguyệt Cơ.

"Được rồi ngươi lui ra đi, à nhớ dặn Thẩm nương tối nay ăn cá đi, đã lâu rồi ta không ăn cá tươi ở kinh thành rồi" Vân Anh nói xong liền lấy sách ra đọc

Lâm Trạch đi ra thuận tiện đóng cửa lại, thầm nghĩ cá ở kinh thành nhất định ngon hơn ở Thanh Nam. Dù sao Thanh Nam xa xôi, vận chuyển đường dài khiến cá không được tươi ngon nữa

...

"Ngô huynh, huynh định dẫn ta đi đâu vậy?"

"Haha tiểu vương gia yên tâm, nơi này nhất định thú vị"

Trên đường phố Tiêu Diễm nhìn ngó xung quanh không ngừng, hắn đã mấy năm không về kinh thành, nơi này quả nhiên so với Thanh Nam thì phồn hoa hơn nhiều.

Trên đường khắp nơi là hàng quán, người ngựa đi lại tấp nập, ngẫu nhiên có thể nhìn được rất nhiều cô nương xinh đẹp khiến hắn rạo rực.

Chỉ là...

"Cơ tỷ, tỷ cứ đi theo ta như vậy sao?" Quay lại nhìn nữ nhân phía sau, Tiêu Diễm có chút đau đầu

Lần này ra ngoài là nhân lúc tỷ tỷ không có nhà, vốn tưởng đi một mình sẽ tiêu diêu tự tại, rong chơi khắp chốn trong kinh thành, đến những nơi mà trước đây tỷ tỷ không cho hắn tới

Ai ngờ vừa ra khỏi nhà lại gặp Nguyệt Cơ, giải thích rã cả họng mới được đi thì nàng nhất quyết bám theo không rời.

Dù là tiểu vương gia nhưng hắn không có quyền hạn ra lệnh cho nàng, Nguyệt Cơ là phó tướng dưới quyển chủ soái, nghe duy nhất mệnh lệnh của người đứng đầu quân Thanh Nam phủ.

Trừ khi hắn kế thừa tước vị, nắm giữ binh quyền thì mới có thể ra lệnh cho nàng, còn không thì nói cũng vô dụng

Quan trọng hơn là nói nhiều sẽ bị đánh, ở trong số phó tướng của tỷ tỷ thì Nguyệt Cơ là nữ nhân duy nhất và hắn sợ nhất. Mấy người khác gặp hắn gây chuyện chỉ trách mắng rồi tìm cách bao che cho hắn, nhưng gây chuyện bị Nguyệt Cơ phát hiện thì chỉ có ăn đòn

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lang-quan-ky-vuong/ky-vuong.html.]

"Tiểu vương gia cứ đi chơi không cần để ý đến ta, ta chỉ là đi dạo thôi mà" Nguyệt Cơ khẽ cười nói

Nụ cười của nàng dù ở đâu vẫn luôn rất đẹp, như đoá hoa hồng trong trời tuyết trắng vậy. Quyến rũ và mê hôn.

"Vậy...vậy ta với Ngô Kính đi trước, đi thôi nào" Tiêu Diễm run lên vội kéo tay thằng bạn đang ngẩn người rời đi

"Này này đó là tỷ tỷ của ngươi à, mẹ nó đẹp như vậy so với đệ nhất danh ca của Kim Ngọc Lầu còn hơn á"  Ngô Kính kích động nói.

Vừa nãy nàng cười một cái thôi đã tí nữa câu trái tim nhỏ bé của hắn ra. Ngô Kính là tam công tử của Ngô Hầu phủ, mỹ nữ dạng gì chưa gặp, nhưng đây là lần đầu hắn ngẩn người trước một cô gái mới gặp

Quá đẹp đi

Một thân băng thanh ngọc khiết, đôi mắt như hồ thu xanh biếc sâu thẳm, mái tóc dài qua vai óng ánh như dòng thác. Nếu để miêu tả thì Ngô Kính tự tin sẽ làm ra một bài văn một ngàn từ để nói về vẻ đẹp của Nguyệt Cơ.

"Đó không phải tỷ tỷ của ta, nàng tên Nguyệt Cơ là một thuộc hạ của tỷ tỷ ta." Tiêu Diễm nói

Hắn sau đó được Ngô Kính vẫn vào một nơi tên Kim Ngọc Lầu, chính là nơi có đệ nhất danh ca kinh thành mà nãy nói.

"Đây không phải thanh lâu sao?" Tiêu Diễm hỏi, hắn hơi lo sợ vì Nguyệt Cơ phía sau, đi vào nhất định sẽ bị nàng về báo cho tỷ tỷ

"Không phải, nơi đây giống như nhạc phương mà thôi, chỉ tiếp khách nghe nhạc xem múa chứ không có gì khác" Ngô Kính cười cười rồi khoác vai Tiêu Diễm đi vào

Nguyệt Cơ đi theo dọc đường nhìn hai người đi vào thì hơi dừng chân, ba chữ Kim Ngọc Lầu to lớn khiến nàng hơi do dự không biết lên vào hay không.

Cuối cùng nàng vẫn quyết định ở bên ngoài, thầm mong tiểu vương gia đừng có gây chuyện bên trong đó.

...

Bên trong thanh lâu náo nhiệt vô cùng, lại đúng thời gian tranh ngôi hoa khôi, những danh kĩ có tiếng đều tại lúc này lộ hết tài năng muốn đi cạnh tranh chức vị đầu bảng kia

Đối với các nàng, trở thành Thanh Quan Nhân là mục tiêu duy nhất. Đây là phương thức để tăng giá trị bản thân, không chỉ có danh tiếng mà cuộc sống sau này cũng tốt hơn rất nhiều

Thanh lâu mà không có Thanh Quan Nhân thì chỉ là tầm thường thanh lâu, khó mà thu hút được những quyền quý ghé đến.

Kim Ngọc Lầu đương nhiên cũng không ngoại lệ, năm ngoái họ giành được hai vị trí trong thập đại hoa khôi, nhờ vậy mà việc làm ăn của tú bà ngày càng tốt ra.

"Vũ Cơ à, con đã chuẩn bị xong chưa?"

Trên một căn phòng ở lầu hai, một vị mỹ phụ phe phẩy quạt khẽ hỏi. Bên trong, cô gái ngồi trước gương gật nhẹ, bỏ chiếc lược trong tay ra ngắm nhìn lại mái tóc mới chải của mình

"Được rồi mau lên đi, trời ơi bà cô nhỏ của ta con có biết bên ngoài đã đến bao nhiêu người rồi không? Họ đều đến để gặp con đó" Mỹ phụ có chút gấp gáp đi vào, giúp nàng nhanh chóng trang điểm xong để ra ngoài

Ở dưới sảnh lúc này, Ngô Kính vừa kéo Tiêu Diễm thoát khỏi mấy cô nương, nhìn vẻ ngơ ngác như bò đội nón của thằng bạn mà hắn không nhịn được cười

"Sao vậy, đừng bảo với ta tiểu vương gia lần đầu đến đây đó nha" Ngô Kính hỏi, hai người tìm một bàn trống ngồi xuống

Gọi một ấm trà và vài món ăn nhẹ, Tiêu Diễm mới có cơ hội thở, vừa nãy bị mấy nữ tử vây quanh lôi kéo khiến hắn lo lắng không biết làm sao.

"Haha ta còn nghĩ tiểu vương gia phải phong lưu, dạo chốn thanh lâu như nơi không người chứ" Ngô Kính vỗ vỗ tay cười nói

Tiêu Diễm trừng hắn một cái, bản thân thì thấy hơi xấu hổ. Dù sinh ra là thế tử của Phủ Thanh Nam, sống trong giàu sang phú quý, nhưng hắn khác hẳn với những công tử khác của kinh thành

Từ bé được phụ thân dạy bảo, sau này là tỷ tỷ huấn luyện, mỗi ngày ngoài thời gian ăn và ngủ ra thì đều học tứ thư ngũ kinh, binh pháp. Một tuần ba lần tới thao trường luyện tập cưỡi ngựa, b.ắ.n cung và võ thuật.

Đừng nói đi thanh lâu, thời gian chơi còn không có.

"Này này Cơ cô nương ra rồi"

"Đâu đâu, thật may mắn không ngờ hôm nay lại được gặp Cơ cô nương"

Lúc này vài tiếng vang lên thu hút cái này của Tiêu Diễm, Ngô Kính nói: "Đó là Cơ cô nương, cô ấy là Thanh Quan Nhân hàng đầu của Kim Ngọc Lầu, tinh thông cầm đạo, đảm bảo huynh nghe xong sẽ thích"

Tiêu Diễm gật đâu chăm chú lắng nghe tiếng đàn.

Trong khi bên ngoài tiếng đàn du dương vang lên, êm dịu mà mê hoặc truyền đi khắp Kim Ngọc Lầu. Thì bên trong một căn phòng, mỹ phụ kia sau khi khép cửa lại, chậm rãi cúi đầu nhìn nam nhân trước mặt

"Điện hạ, đã chuẩn bị xong"

"Tốt, sáng mai bắt đầu hành động đi" Nam nhân kia nâng tách trà khẽ nói

"Liệu có cần phải để lại tên của ngài không, như vậy triều đình điều tra sẽ rất nguy hiểm cho ngài á" Mỹ phụ kia nói

"Không cần, cứ để cho chúng biết. Kỳ Vương này đã trở lại đi" Nam nhân uống cạn chén trà, khoé miệng hơi cung lên

Gió trong kinh thành đã nổi rồi, mạch nước ngầm đang từ từ chảy

"Cảnh Đế, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau!"

Loading...