Lắng nghe mây mùa hè - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-12-02 03:35:44
Lượt xem: 131
Tôi: "..."
Thu hồi sự cảm động.
10
Ở bên cạnh Phó Hách Ngôn chịu đựng lâu ngày, khi ra ngoài tôi phải tung hoành ngang dọc.
Tôi ăn ba phần bánh nướng.
Đôi khi những món ăn vặt ven đường này còn ngon hơn cả đại tiệc.
Nhận được sự phối hợp của tổ chức, có người thế thân đóng giả tôi tiếp tục đi dạo phố, còn tôi thì đội mũ đeo và khẩu trang, đi theo một con đường nhỏ khác, thành công lẻn vào câu lạc bộ, cứu Hạ Lộ ra ngoài.
Hạ Lộ không bị thương quá nặng, vì cô ấy có ngoại hình và vóc dáng rất đẹp, vừa đúng ngày mai, bọn họ sẽ đưa cô ấy đến chỗ một đối tác của nhà họ Phó.
Được giải cứu, Hạ Lộ kích động ôm chầm lấy tôi.
"Vân Thính à, sao giờ cậu mới đến! Trễ thêm một ngày nữa là mình bị đưa lên giường lão già nào đó rồi!"
Tôi gõ vào trán cô ấy: "Chẳng phải cậu cứ khăng khăng nhận nhiệm vụ này sao? Cậu nên nhận những nhiệm vụ hoàn toàn dựa vào bạo lực ấy, giờ thì nếm mùi đau khổ rồi đấy, may mà cậu chưa thật sự rơi vào tay Phó Hách Ngôn, nếu không bây giờ có khi còn không toàn thây đâu."
Hạ Lộ bĩu môi: "Mình không cam tâm mà, lúc trước cậu thành công, mình cũng muốn thử xem sao, ai ngờ thuộc hạ của tên khốn đó cũng lợi hại như vậy. May mà cậu không thật sự ở bên anh ta, nếu không bà cô này nhất định phải cho anh ta một bài học!"
"Thôi đừng bài học gì nữa, bà cô ơi, chúng ta rời khỏi đây trước đã."
Ra ngoài xong, tôi tiễn cô ấy lên xe.
Cô ấy kéo tôi vào xe cùng.
"Đừng quay về nữa, cậu đến đây cứu mình, sớm muộn gì Phó Hách Ngôn cũng biết, anh ta không còn tin tưởng cậu nữa, cậu rất khó để hoàn thành nhiệm vụ, hay là cậu đi với mình đi, tổ chức cũng sẽ không trách cậu đâu."
Hạ Lộ nói rất có lý, rời đi quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Giống như ba năm trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng không chút do dự mà rời đi.
Dưới sự bảo vệ của tổ chức, tôi sẽ không bị Phó Hách Ngôn tìm thấy.
Nhưng, tôi quay đầu nhìn toà nhà khoa học kỹ thuật cao Phó thị, nó cao nhất ở trung tâm thành phố, trong lòng tôi lại dâng lên nỗi luyến tiếc không rõ nguyên do.
"Mình là sát thủ ưu tú của tổ chức, mình sẽ không thất bại."
Tôi xuống xe, xoay người một cách dứt khoát, vẫy tay chào.
"Đợi mình hoàn thành nhiệm vụ, mình sẽ quay lại tìm cậu đi ngắm trai đẹp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lang-nghe-may-mua-he/chuong-09.html.]
11
Khi trở về, bầu không khí trong nhà dường như rất trầm mặc và nặng nề.
Người làm không dám nói nhiều một lời.
Tiểu Trương nói với tôi, hôm nay là ngày giỗ của bà chủ.
Ồ, là ngày giỗ của tôi.
Đến bản thân tôi cũng quên mất.
Ba năm trước, vào ngày này, tôi đã dựa vào vụ cháy nổ, giả c.h.ế.t rời khỏi Phó Hách Ngôn.
Không để lại cho anh dù chỉ là một thi thể.
Phó Hách Ngôn đang ở trong phòng làm việc.
Tôi đến phòng lam việc nhưng tôi cũng không bật đèn, tromg căn phòng tối om, còn có mùi rượu nồng nặc.
Anh uống rượu sao?
Phải biết rằng, để giữ cho đầu óc tỉnh táo, hành sự lý trí, Phó Hách Ngôn rất ít khi uống rượu.
Đang suy nghĩ, thì trong bóng tối, một bàn tay bóp cổ tôi.
Tôi thở hổn hển: "Phó, Tổng giám đốc Phó?"
Ngay khi tôi nghĩ rằng mình sắp bị anh bóp chết, tôi sắp không nhịn được nữa định ra tay, thì một sức nặng đè lên người tôi.
Cả người anh dựa vào tôi.
"Phó Hách Ngôn?"
Anh thật sự say rồi, trên người toàn mùi rượu, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Anh áp vào cổ tôi, khẽ hỏi: "Tại sao em muốn rời đi?"
Tôi giật mình, tưởng rằng thân phận của mình đã bị phát hiện.
Sau đó tôi mới nhận ra đây là lời nói trong lúc cơn say của anh.
Trong lòng tôi cảm thấy buồn bực không nói nên lời.