Lang Hoài Hữu Ngọc - Chương 27 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-02-04 06:15:33
Lượt xem: 1,090
Hắn nhớ đến ánh mắt căm hận của những đứa trẻ, những nữ nhân Hồ Man.
Như thể chỉ mong ăn thịt, uống m.á.u bọn họ.
Không phải đồng tộc, tất phải giết.
Đêm hôm ấy, hắn mơ một giấc mộng rất dài.
Mơ thấy những đứa trẻ Hồ Man đã c.h.ế.t bám lấy hắn không buông.
Hắn chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng đến trước một tiệm đậu hoa.
Trong tiệm, Tiết Ngọc ngẩng đầu, mỉm cười với hắn:
"Nấu xong rồi, nhị thúc đến ăn đi, nguội mất thì không ngon đâu."
Bỗng dưng, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Hắn ngồi trước mặt nàng, ăn xong một bát đậu hoa, rồi… khóc.
Vì chuyện thảm sát tù binh, khi triều đình phong thưởng, hoàng đế đã lược bỏ tên hắn.
Bùi Ý không hề cảm thấy bất công, cũng không hề oán trách.
Hắn thậm chí cảm thấy thế này cũng tốt.
Cởi bỏ giáp trụ, trở về điền viên, cùng Tiết Ngọc thành thân.
Họ có thể cùng nhau trông nom tiệm đậu hoa.
Nhưng rồi, hoàng đế chợt đổi ý.
Lại một lần nữa truyền chỉ triệu hắn vào cung.
Không chỉ phong hắn làm tướng quân, còn muốn phong cho quả phụ trong nhà hắn tước hiệu phu nhân.
Bùi Ý khẽ nâng mi mắt, không chút d.a.o động, từ chối ngay lập tức.
Nếu Tiết Ngọc mang danh hiệu "quả phụ hiền lương", thì cả đời này, hắn không còn tư cách cưới nàng.
Hắn trở về nhà.
Mang theo Hàn Anh và những huynh đệ khác, cùng nhau hồi hương.
Trên con phố đó, nàng đứng giữa ánh nắng.
Hắn muốn cưới nàng.
Nhưng… tạm thời chưa thể nói ra.
Giờ đây hắn đã trở thành tướng quân, lại cưới tẩu tẩu trong nhà, khó tránh khỏi bị người đời dị nghị.
Nhưng quan trọng hơn cả, hắn sợ làm Tiết Ngọc hoảng sợ.
Phải cẩn thận tính toán, chậm rãi từng bước, hắn tự nhủ với bản thân.
Tiết Ngọc đối xử với hắn rất tốt. Rõ ràng hai người chẳng quá thân thuộc, nhưng nàng lại chăm sóc hắn như một thê tử hiền hậu, đi theo sau hắn, đón lấy áo giáp, cầm đôi giày quân.
Nàng lải nhải nói sẽ đun nước tắm cho hắn buổi tối, còn bảo đã may thêm quần áo mới cho hắn.
Khung cảnh này, giống hệt như trong giấc mơ ấm áp của hắn.
Từ khi trở về nhà, trái tim Bùi Ý dần dần mềm lại.
Hắn nghĩ, có lẽ chính nàng cũng không nhận ra, nàng đã có hắn trong lòng.
Những việc nàng làm, từng chút từng chút, chẳng phải đều là việc một thê tử làm cho phu quân hay sao?
Hắn biết phòng mình ở là phòng của nàng trước đây, dưới lớp chăn vẫn còn lưu lại một chiếc yếm nàng quên mất.
Khi hắn nhặt lên, ngắm nghía, mặt đỏ đến tận mang tai, tâm trí rối loạn.
Trong tiệc rượu đêm đó, trở về nhà, nàng lại đun trà cho hắn, còn bảo sẽ may thêm quần áo mới.
Bùi Ý lấy cớ đo đạc, khiến nàng càng lúc càng lại gần hắn hơn.
Khoảng cách ngắn đến mức, hắn có thể ngửi thấy mùi tinh dầu quế trên tóc nàng, hương thơm giống hệt như trong căn phòng hắn ngủ.
Hắn đã quen với giấc ngủ an ổn trong căn phòng đó.
Nửa tháng sau, vì vụ án buôn lậu quân khí, hắn trở về kinh đô.
Giữa lúc bận rộn ngập đầu, hắn nhận được thư của nàng, hỏi hắn bao giờ mới có thể quay lại huyện Vân An.
Bùi Ý bật cười, nỗi vui sướng lan tỏa trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lang-hoai-huu-ngoc/chuong-27-hoan.html.]
Quả nhiên, nàng cũng có hắn trong lòng.
Hắn không muốn chờ nữa.
Hắn nheo mắt, vẻ mặt thoáng qua chút u tối.
Thái tử muốn đến Giang Châu, hắn chủ động xin đi theo.
Hành động này chẳng khác nào trực tiếp đối đầu với Phùng Kế Như và Khang Vương.
Nhưng hắn cần phải lựa chọn đứng về một phía, vì chính bản thân mình, cũng vì Tiết Ngọc.
Thái tử bị truy sát, hắn cố ý dẫn thích khách đi chỗ khác, cuối cùng bình an thoát thân.
Chuyện cười, mười ba tuổi nhập ngũ, từ biên cương c.h.é.m g.i.ế.c đi lên, nếu không thoát được, chẳng phải đáng xấu hổ lắm sao?
Hồng Trần Vô Định
Hắn cố tình để Thái tử chờ hai ngày ở đình nghỉ chân.
Chỉ khi một người đã trải qua biến cố lớn, tâm thần bấp bênh, hắn mới hiểu được sự quý giá của sinh mạng.
Mới biết kính trọng người đến cứu mình.
Người cứu Thái tử lần này, chính là Tiết Ngọc.
Hắn đã sắp đặt sẵn cả rồi.
Có mối nhân tình này, hắn chỉ cần thể hiện lòng trung thành, sau này Thái tử tự nhiên sẽ đứng ra làm mai, Hoàng hậu sẽ ban hôn, nước chảy thành sông.
Bùi Ý tự biết mình ra tay tàn nhẫn, tự tay đ.â.m thương chính mình.
Nhưng khi thấy Tiết Ngọc bận trước bận sau, lo lắng rơi nước mắt vì hắn, hắn chợt nghĩ, thêm hai nhát nữa cũng chịu được.
Nàng không biết đâu, tất cả những gì ta làm, từng bước từng bước, đều là để một ngày kia, ta có thể đường đường chính chính cưới nàng.
Hắn nắm lấy tay nàng.
Nhưng hắn không ngờ, phản ứng của nàng lại lớn như vậy.
Nàng nói nàng muốn gả cho tú tài.
Nàng còn nói hai người họ đã bàn bạc rồi.
Trong khoảnh khắc đó, Bùi Ý cảm thấy thất vọng đến tột cùng.
Mắt hắn đỏ lên, lòng lạnh ngắt như rơi vào hầm băng.
Nàng không thích hắn sao?
Bày bố một ván cờ lớn như vậy, không tiếc đánh cược cả tính mạng, phạm tội khi quân, lại còn bị thương, thế mà cuối cùng, nàng nói muốn gả cho tú tài?
Ngực đau, vai đau, eo cũng đau.
Hắn nổi giận thật rồi.
Gả cho tú tài?
Kiếp sau đi.
Không, kiếp sau cũng không được.
Vết thương lành lại, hắn ép Tiết Ngọc thừa nhận tâm ý của mình.
Sau đó, việc đầu tiên khi trở lại kinh thành chính là tìm người mai mối cho tú tài.
Tú tài không muốn?
Hắn có vô số biện pháp ép hắn đồng ý.
Cuối cùng, trong phủ tướng quân, hắn ngồi vẽ chân mày cho thê tử mới cưới, ngoài cửa sổ hoa ngọc lan nở rộ, bóng cây in thành từng mảng.
Tiết Ngọc cau mày bất mãn:
"Từ khi nào thì chàng bắt đầu tính kế ta?"
Bùi Ý cười.
Hắn nên bắt đầu từ đâu đây?
Có lẽ, nàng vẫn chưa nhận ra, nàng đã từng đánh mất một chiếc yếm.
Tên tiểu tặc trộm hương, đêm nay định bụng sẽ bẩm báo với nàng.
Tiết Ngọc, đời người dài rộng, thế gian lạnh lẽo, đối với ta, mọi thứ chỉ toàn là hoang tàn khô cằn.
Chỉ có nàng, như một mùa xuân tràn đầy sức sống.
Hoàn