Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lần Này Tôi Sẽ Thắng - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-01-11 02:19:33
Lượt xem: 784

Tôi cũng chính thức bị họ kiện ra tòa.

Lúc này dư luận đã hoàn toàn chống lại tôi, cửa nhà tôi bị ném đủ thứ rác rưởi.

Thậm chí có người còn tìm ra nơi tôi làm việc, không chỉ gửi vòng hoa tang mà còn tuyên bố sẽ tẩy chay sản phẩm của công ty.

Tôi hiểu công ty đang rất khó xử, nên đã đồng ý nghỉ việc.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tôi nhốt mình trong nhà, giống như đang chờ đợi ngày tận thế, thế nào cũng không hiểu nổi mình đã sai ở đâu?

Không ăn không uống, nhốt mình trong nhà không biết bao lâu.

Mấy ngày nay tôi không dám động vào điện thoại, không dám nghe máy.

Cuối cùng, tủ lạnh trống rỗng, thức ăn cho mèo cũng hết sạch.

Tôi lấy hết can đảm bước ra khỏi cửa.

Một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, khỏi phải nói cũng biết là do nhà 401 làm.

Tôi từng bước, từng bước đi xuống cầu thang, càng đến gần căn hộ 401, trong lòng tôi càng hoảng loạn, chân tay rã rời.

Đó là vực sâu ngăn cách mà cả đời này tôi cũng không thể vượt qua.

Ngay khi nhìn thấy căn hộ 401, chân tôi bủn rủn, ngã quỵ xuống...

Mở mắt ra lần nữa, tôi vậy mà đã được sống lại.

Tôi đứng trước cửa căn hộ 401, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang ngồi trong xe tập đi ở bên trong, cứ như nhìn thấy oan hồn đến đòi mạng.

Tôi giơ chân đá sập cửa lại, hahaha! Lần này không liên quan gì đến tôi nữa nhé!

Nhưng tôi nào biết, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Một làn sóng tấn công trên mạng mới đang âm ỉ hình thành.

Tôi đến công ty với tâm trạng sảng khoái, cả người như muốn bay lên.

Trải qua cuộc sống như địa ngục ở kiếp trước, giờ có thể làm lại từ đầu, điều này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với tôi, tôi phải biết trân trọng cuộc sống, tránh xa thị phi.

Hôm nay phải tìm nhà chuyển đi mới được.

Vừa ngồi xuống, tôi đã thấy chị Khúc đang buôn chuyện ở phía trước.

Tôi cố tình nói to chuyện vừa xảy ra cho đồng nghiệp ngồi cạnh nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lan-nay-toi-se-thang/chuong-3.html.]

“Tôi nhanh trí chứ, đóng cửa nhà họ lại luôn, nếu không nhỡ thằng bé chạy ra ngoài, xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu tôi thì phải làm sao?"

Nói xong tôi đắc ý nhìn chị Khúc, đáng lẽ chị ấy phải khen tôi vài câu chứ.

"Đúng là trẻ con, làm việc không suy nghĩ. Nhỡ trong nhà không có ai, cô đóng cửa lại, người lớn bị nhốt ở ngoài. Đứa bé ở một mình trong nhà xảy ra chuyện, người ta vẫn tìm cô chịu trách nhiệm đấy."

"Tôi..."

Tôi bị chị ta nói cho nghẹn họng.

Đây chẳng phải là lời chị ta từng nói sao?

Đổi ngược lại vẫn có thể chặn họng tôi được.

Nhưng chị ta nói vậy khiến tôi cũng hơi lo lắng, nhỡ đâu chị ta nói đúng, tôi lại vướng vào rắc rối.

Vì đã trải qua những chuyện ở kiếp trước, tôi đứng ngồi không yên, đắn đo mãi, mặc kệ sắp đến giờ họp, tôi xin nghỉ rồi về nhà.

Tôi chạy một mạch lên lầu, thấy trước cửa nhà tầng bốn có một đám người đang tụ tập, bà cụ nhà 401 đang lau nước mắt.

"Tôi oan uổng quá, tôi chỉ xuống lầu đổ rác thôi, không biết kẻ nào thiếu đức, lại đóng cửa nhà tôi, đứa nhỏ còn ở bên trong!"

Vậy mà đúng như lời chị Khúc nói, tôi đóng cửa lại, bà ta không mang theo chìa khóa, sao tôi lại đen đủi thế này.

"Gọi thợ sửa khóa nhanh lên chứ, đứa bé còn nhỏ ở một mình trong nhà, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Gọi rồi, tôi cũng sốt ruột lắm, trên bếp còn đang ninh canh nữa."

Bà cụ đang nói thì có một người đàn ông đeo túi lớn in quảng cáo đánh chìa khóa đi lên từ dưới lầu.

"Nhanh lên! Mở khóa cho tôi!" Bà cụ thấy cứu tinh liền vội vàng kéo người đàn ông ra cửa.

Trong nhà vẫn có tiếng trẻ con khóc, giọng khàn cả đi rồi, mọi người đều sốt ruột.

"Một trăm." Thợ sửa khóa ra giá.

"Đắt thế! Tôi chỉ xuống đổ rác thôi mà, sao phải mất những một trăm chứ." Bà cụ nghe vậy thì không vui, bĩu môi ra vẻ nũng nịu.

"Thấy đắt thì bà gọi người khác." Thợ sửa khóa nghe vậy liền quay người bỏ đi.

"Anh đừng đi mà! Sáu mươi! Coi như làm phúc đi, mở nhanh lên, tôi thêm mười nghìn nữa được chưa?" Bà cụ kéo anh ta lại.

"Chúng tôi có quy định, tôi không thể phá vỡ quy tắc, cứ một trăm." Thợ sửa khóa không chịu nhượng bộ.

"Ôi, anh này thật là không biết lý lẽ, đứa nhỏ bị nhốt trong nhà, cứ khóc mãi, anh chỉ biết kiếm tiền thôi sao!" Bà cụ sốt ruột, bắt đầu lên giọng dạy đời.

Loading...