LÀM TRÙM TRƯỜNG KHÓC NHỮNG BA LẦN - C3
Cập nhật lúc: 2024-11-03 17:15:47
Lượt xem: 1,402
Lên trung học, tôi cao gầy hơn nhưng gương mặt lại không được dễ nhìn như trước, còn cô ta bắt đầu trưởng thành thành một cô gái tao nhã, trở thành nữ thần trong mắt mọi người.
Chỉ là điều thầm kín nhất của nữ thần này lại là thích giành lấy bạn trai của người chị họ.
Mối tình đầu của tôi là bạn cùng bàn, một học sinh giỏi ngành khoa học kỹ thuật. Dù vẻ ngoài trông bình thường nhưng lại rất hiền lành, khi giảng bài còn mang một sức hút đặc biệt, ánh mắt như chứa đựng những tia sáng.
Một buổi chiều mưa phùn, cậu ấy ngồi trên bàn, đột nhiên giảng cho tôi một phương trình, phía sau phương trình là một câu đơn giản: "Tớ thích cậu."
Không biết làm sao Phùng Dao lại nhìn thấy tờ giấy đó, rồi làm thế nào cô ta biết người viết tờ giấy là bạn cùng bàn của tôi.
Tôi chỉ biết rằng từ ngày hôm sau, cô ta xuất hiện ngoài lớp chúng tôi với nụ cười duyên dáng, mái tóc đen dài cùng chiếc váy trắng, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.
"Bạn Vương Minh lớp 2 có ở đây không? Tôi có vài câu muốn hỏi bạn."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Sau đó, tôi nhìn thấy người bạn cùng bàn mặt đỏ bừng, bối rối nhìn Phùng Dao đang đứng ngoài cửa lớp, trong tiếng trêu chọc và tò mò của bạn bè, đứng dậy đi ra.
Tôi dưới bàn len lén kéo áo của Vương Minh, ánh mắt cầu xin mong rằng cậu ấy sẽ ở lại với tôi, nhưng cậu ấy chỉ liếc tôi một cái đầy áy náy rồi vẫn đi ra ngoài.
Giây phút đó, tôi thấy ánh mắt của Phùng Dao thoáng hiện lên sự khiêu khích, cô ta càng cười ngọt ngào hơn.
Bóng lưng của Vương Minh, nụ cười của Phùng Dao, ánh nắng chói chang của ngày hôm đó.
6
Những ký ức như thế còn quá nhiều.
Người bạn thân duy nhất của tôi cũng bị cô ta giành lấy. Tôi chỉ tập trung vào học tập, dù thành tích học tập tốt nhưng không thích giao lưu. Bạn thân duy nhất của tôi là người bạn từ thời cấp hai ở lớp bên, cùng lớp với Phùng Dao.
Tôi đã hẹn cô ấy đi uống trà sữa hai lần, một lần Phùng Dao vô tình gặp và từ đó chú ý đến bạn của tôi.
Phùng Dao vốn kiêu ngạo đột nhiên bắt đầu mang trà sữa cho bạn tôi, mời cô ấy ra căn-tin ăn uống, thậm chí cho cô ấy mượn chiếc váy mình thích để mặc.
Dần dần, bạn tôi cũng bắt đầu thân thiết với Phùng Dao, khen cô ta xinh đẹp, tốt bụng, là một cô gái tuyệt vời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-trum-truong-khoc-nhung-ba-lan/c3.html.]
Tôi nhìn họ mặc váy giống nhau, cùng nhau đi mua trà sữa, trên đường cô ấy chào tôi, nhưng chỉ dừng lại ở một lời chào, không còn chạy đến vui vẻ kể chuyện như trước.
Cô bạn từng chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn với tôi cuối cùng lại khoác tay người mà tôi ghét nhất, trở thành bạn thân nhất của cô ta.
Cô ấy không còn gọi tôi bằng biệt danh nữa mà gọi bằng cái tên Trình Diêu thay vì Diêu Diêu như trước kia.
Cô ấy gọi cô ta là Dao Dao thay vì Phùng Dao.
Một đêm nọ, khi tôi đăng nhập vào QQ, phát hiện ra cô ấy đã hủy kết bạn với tôi.
Tôi muốn giải thích, nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ và lẩn tránh.
Sau khi tốt nghiệp, tôi mới biết rằng chính Phùng Dao đã nói với cô ấy rằng tôi từng nói xấu về cô ấy.
Dần dần nảy sinh khoảng cách và ít giao tiếp, chúng tôi xa lạ với nhau.
Phùng Dao như một con quái vật xinh đẹp, là hiện thân của bóng ma đội lốt người, đóng vai dịu dàng trước mặt người khác, nhưng chỉ riêng tôi là mục tiêu tấn công của cô ta, biến những người xung quanh tôi thành của cô ta.
Tôi luôn nhớ rõ cảnh Phùng Dao chặn tôi ở cầu thang, nói muốn hỏi tôi một vấn đề, vẻ ngoài ngoan ngoãn.
Nhưng cô ta lại khẽ thì thầm bên tai tôi.
"Đời này, chị đừng mong thắng tôi."
7
Sau đó, tôi bị cô lập suốt những năm tháng cấp 3.
Chỉ có thành tích học tập, không còn gì khác, mãi đến khi thi đại học, tôi vào một trong hai trường đại học hàng đầu, còn Phùng Dao cũng lên Bắc Kinh học tại một trường điện ảnh.
Tôi đã lâu không nhìn lại khuôn mặt của mình, chỉ thả tóc xuống, đeo kính gọng đen và sống đời sinh viên ba điểm - thư viện, căn-tin và ký túc xá.
Cho đến một hôm, khi đang trong căn-tin, có người va vào làm kính của tôi rơi xuống đất. Trong lúc tôi cúi xuống tìm, một bàn tay nhặt kính đưa cho tôi.