LÀM TRÙM TRƯỜNG KHÓC NHỮNG BA LẦN - C13
Cập nhật lúc: 2024-11-03 17:23:46
Lượt xem: 754
Khi bọn họ rời đi, căn phòng nghỉ đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí ngập tràn hormone từ Kỷ Từ, cùng hương t.h.u.ố.c lá thoang thoảng trên người anh ấy khiến mũi tôi tràn ngập mùi vị nam tính.
Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, những suy nghĩ vừa cố tránh giờ đây lại lướt nhanh trong đầu.
Nói cách khác, Kỷ Từ đã đánh bại Lý Vấn để… bênh vực cho tôi.
Tôi không kiềm được lén nhìn cậu thiếu niên bên cạnh đang ngửa đầu uống nước, yết hầu anh ấy nhấp nhô theo từng ngụm nước, khiến tôi bất chợt cảm thấy khát.
"Chị, hay là tôi lại gần hơn để chị ngắm cho đã mắt?"
Giọng nói trầm thấp, lười nhác của anh vang bên tai tôi.
Tôi chỉ có thể nhìn chỗ khác để giấu đi tâm tư của mình.
Chết tiệt, không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại thấy trên đầu gối anh ấy hình như có vết m.á.u khô, chỉ là đã khô nên không chú ý kỹ sẽ không phát hiện ra.
Hóa ra vết thương cũ đã rách toạc ra.
Lòng tôi chợt nhói lên, hốc mắt cũng hơi cay cay, không quan tâm đến ngượng ngùng mà bước lại gần.
"Kỷ Từ, anh… có đau không?"
Giọng tôi có chút run rẩy. Anh ấy chẳng than đau cũng không nói với ai, cứ như thể chẳng có gì xảy ra.
"Chị à, không sao đâu, tôi không sợ đau mà."
Nghe giọng nói của cậu thiếu niên, không biết lấy dũng khí từ đâu, tôi nhìn thẳng vào mắt Kỷ Từ.
"Sao phải liều mạng đến mức đó, chỉ là một trận đấu thôi, còn gì quan trọng hơn sức khỏe đâu chứ…?"
Tôi chợt nhận ra đôi mắt Kỷ Từ dường như chất chứa hơi thở của mùa xuân, xao động và khó quên.
Cậu thiếu niên nhếch môi cười, vẫn mang sự ngạo mạn riêng của anh.
"Trình Diêu, tôi không thể để đám chó hoang bắt nạt chị."
Tôi biết mình chẳng ra gì, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà chảy xuống, tôi nghe thấy chính giọng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-trum-truong-khoc-nhung-ba-lan/c13.html.]
"Đáng không…?"
Vì tôi mà anh trở mặt với anh em, có đáng không?
Vì tôi mà rách cả vết thương cũng quyết tâm thắng trận đấu, có đáng không?
Tôi có đáng để anh vì tôi mà đứng ra không?
Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng đến miệng chỉ có thể nói ra ba chữ này, thậm chí tôi cũng không biết vì sao mình lại xứng đáng được Kỷ Từ che chở đến vậy.
"Anh đây thấy vui."
Kỷ Từ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nhìn vào mắt tôi rồi từ từ lên tiếng, khác với vẻ bất cần mọi khi.
"Trình Diêu, giúp chị tôi thấy vui, chị nói xem có đáng không."
Kỷ Từ nói xong thì tai lập tức đỏ bừng.
Tôi không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối anh ấy, nhất thời giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
"Kỷ Từ, anh không đau, nhưng tôi thì đau lòng lắm."
Vừa dứt lời, tai anh càng đỏ thêm, mà tôi lại không hay biết anh cũng đỏ mắt từ bao giờ.
21
Buổi tối, đội bóng muốn tổ chức ăn mừng bằng cách đi ăn thịt nướng và uống bia, cậu em trai nào đó nhất quyết muốn dẫn tôi đi cùng.
Lý do nghe rất độc đáo: vì hôm nay thắng trận cũng có công của tôi, nên tôi cũng nên tham gia.
Rõ ràng, các thành viên trong đội không biết việc Kỷ Từ bị thương, mà Kỷ Từ cũng không muốn nói, nên tôi đương nhiên cũng chẳng tiện mở miệng.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Nhưng nhìn thấy bàn đầy bia, tôi vội vàng tra trên mạng về những điều cần lưu ý khi bị thương.
Tuyệt đối không được uống bia rượu.