Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lâm Thanh Xảo - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-11-27 15:30:21
Lượt xem: 1,070

Khi ấy, Lâm Thanh Xảo đang ôm ta nằm trên ghế tắm nắng trong sân. Nàng chẳng hề tỏ ra bối rối, quay sang hỏi ta: "Ninh nha đầu, muội biết d.a.o phay để ở đâu không?"

 

Ta lập tức hiểu ý, chạy vội vào bếp mang d.a.o ra. "Tẩu tẩu, d.a.o của tẩu đây!"

 

Nàng cười, rút từ trong túi ra một viên kẹo, bóc vỏ rồi đút vào miệng ta: "Ninh nha đầu thật thông minh!"

 

Sau đó, nàng đứng dậy, cầm d.a.o phay xoay vài vòng trên không trung, rồi ném mạnh về phía bọn họ.

 

Dao phay lướt sát mặt của nàng dâu thứ hai, suýt chút nữa thì gây họa.

 

"Á! Lâm Thanh Xảo, ngươi điên rồi à!"

 

"Ngươi muốn g.i.ế.c người sao?"

 

Nàng dâu thứ hai ôm mặt, dậm chân chạy đi tìm trưởng thôn.

 

Tú bà thấy vậy, hít sâu một hơi để lấy dũng khí, giọng cao hơn hai tông: "Lâm Thanh Xảo, đừng làm dữ! Phu quân ngươi bắt cóc cô nương ở chỗ của ta, ngươi phải cho ta một lời giải thích!"

 

Dù giọng nói lớn, nhưng rõ ràng khí thế của mụ đã giảm đi nhiều.

 

Lâm Thanh Xảo kéo ta ngồi xuống, một chân gác lên ghế gỗ, thản nhiên đáp:

 

"Cô nương nhà ngươi, ngươi giữ không được, liên quan gì đến ta?”

 

"Ta còn muốn nói cô nương nhà ngươi dụ dỗ phu quân nhà ta, khiến ta thành góa phụ ngay trong ngày thành thân kia kìa."

 

Tú bà thấy không thể dọa được nàng, liền ra hiệu cho đám người phá phách đồ đạc trong sân.

 

Nhưng Lâm Thanh Xảo đâu chịu thua. Nàng đứng bật dậy, túm lấy cổ áo tú bà, xách lên như xách gà con, rồi ném mụ ra ngoài cổng.

 

Đúng lúc ấy, trưởng thôn tới nơi.

 

Lâm Thanh Xảo lạnh nhạt:

 

"Trưởng thôn, nghe đồn ông với tú bà này có quan hệ gì đó—"

 

"Được rồi, có gì thì nói chuyện tử tế, nói tử tế thôi!"

 

Trưởng thôn và tú bà cùng đồng thanh ngắt lời nàng, liên tục nháy mắt ra hiệu.

 

Tú bà ấp úng:

 

"Thôi… ta không có chuyện gì nữa, xin cáo từ trước."

 

"Đứng lại!"

 

Tiếng quát của Lâm Thanh Xảo khiến mụ khựng lại, mặt trắng bệch.

 

"Để lại khế ước bán thân của Đình Đình!"

 

Tú bà do dự, nhưng trưởng thôn đã lên tiếng:

 

"Đưa cho nàng ta đi."

 

Dưới ánh mắt nghiêm nghị của trưởng thôn, tú bà đành giao ra khế ước. Lâm Thanh Xảo nhận lấy, rồi mới thả người.

 

Nàng dâu thứ hai không cam lòng, níu tay trưởng thôn oán trách:

 

"Phụ thân! Con mời phụ thân tới là để giúp con, sao người lại bênh ả?"

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trưởng thôn liếc nhìn Lâm Thanh Xảo, lẩm bẩm vài câu rồi hối thúc mọi người rời đi.

 

Đợi đến khi chẳng còn ai, ông cười giả lả, nhỏ giọng nói với nàng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-thanh-xao/chuong-5.html.]

"Xảo nhi, thúc thúc nhìn con lớn lên mà."

 

Lâm Thanh Xảo liền che tai ta lại, không để ta nghe những lời tiếp theo.

 

Nhưng trong lòng ta, nàng đã trở thành người phi thường.

 

"Tẩu tẩu, tẩu thật lợi hại!"

 

"Tẩu tẩu, tẩu đúng là đại anh hùng!"

 

"Tẩu tẩu, có tẩu thật tốt!"

 

"Tẩu tẩu, cả làng đều sợ trưởng thôn, chỉ có tẩu không sợ, tẩucòn lợi hại hơn ông ấy nữa!"

 

Nghe ta khen, Lâm Thanh Xảo cười tít mắt, khóe miệng kéo đến tận mang tai, cả người rung lên vì cười.

 

"Ninh nha đầu, muội đúng là biết cách nói chuyện!"

 

Sau chuyện đó, cả thôn đều biết Lâm Thanh Xảo đã thay đổi, như biến thành một người hoàn toàn khác.

 

Nàng đứng thẳng dậy, chẳng còn sợ ai, tự lập môn hộ, một mình mang theo ta mà vẫn có thể sống tốt.

 

Nhưng dần dà, ta bắt đầu lo lắng.

 

Ngày nào trong nhà cũng có đồ ăn thấm dầu mỡ, bánh bao trắng, cách vài ngày lại có cá, thịt. Đến nhà phú hộ cũng chưa chắc ăn tốt như vậy. Cho dù Lâm Thanh Xảo có nhiều tiền đi nữa, nhưng ngồi không mà ăn, núi cũng phải lở, như vậy quả là không ổn!

 

Một hôm, sau cơn mưa thu, nghe người ta bảo ở phía sau núi mọc nhiều nấm dại, ta liền theo vài người vào rừng hái nấm để bán lấy tiền.

 

Chỉ là, ta mải mê hái mà quên cả thời gian. Những người đi cùng giống như cố ý bỏ rơi ta, để mặc ta một mình trong rừng.

 

Ta hoảng hốt, không tìm được đường về.

 

Càng lúc càng sợ hãi.

 

Đói, lạnh, mệt, lại thêm sợ.

 

Trời dần tối, bóng đêm mỗi lúc một bao phủ.

 

"Tẩu tẩu!”

 

"Tẩu tẩu!"

 

Trong rừng vọng lên tiếng sói tru. Ta sợ đến mức nước mắt tuôn trào và đúng lúc ấy, Lâm Thanh Xảo xuất hiện, cầm đuốc chạy đến.

 

Nhìn thấy ta khóc nức nở, nàng đau lòng vô cùng. Nhưng miệng vẫn lớn tiếng trách mắng:

"Vì sao tự ý chạy lung tung? Có biết ở nhà ta lo đến muốn phát điên không?"

 

Nói rồi, nàng mạnh tay đánh một cái vào m.ô.n.g ta.

 

Ta ôm chặt lấy nàng, như đang ôm lấy người anh hùng của đời mình, nghẹn ngào nói: "Tẩu tẩu, có tẩu thật tốt."

 

Đêm hôm đó, nàng cõng ta về nhà.

 

Vừa đi trên con đường núi gập ghềnh, nàng vừa khe khẽ hát, dỗ dành ta.

 

"Ninh nha đầu, sau này không được như thế nữa. Nếu muội xảy ra chuyện gì, ta sẽ đau lòng lắm."

 

Nàng ôm ta, nói lời chân thành.

 

Nàng rất thích ôm ta ngủ.

 

Ta gật đầu như gà mổ thóc: "Tẩu tẩu, muội sai rồi. Muội định vào núi hái nấm, nhưng không tìm được đường về."

 

"Hái nấm làm gì? Muội thích ăn nấm sao?"

Loading...