Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-04-27 11:04:15
Lượt xem: 246
Não bị úng nước mới không trốn đó ông nội!
Sang ngày thứ hai, sau khi Diêm Vương ra khỏi nhà, trời vừa sập tối thì tôi đã thu dọn hành lý chạy mất dép.
Tôi dự tính nghỉ việc, tạm thời lánh nạn một thời gian trước đã.
Cho dù có phải nhịn đói, cũng còn đỡ hơn bị ăn thịt.
Tôi biết Tiểu Hạ đang lo cho tôi lắm, cho nên tôi vác theo đống hành lý đi tìm Tiểu Hạ trước.
“Sơ Thất, ơn trời cậu không sao! Thật tốt quá!”
Tiểu Hạ nói rằng khi thấy tôi không chạy theo cậu ấy nên đã quay lại để tìm, mới phát hiện ra cửa biệt thự của Diêm Vương căn bản không vào được nữa.
Rồi cậu ấy hỏi về chuyện đêm qua, thế là tôi liền đem đầu đuôi câu chuyện kể hết cho cậu ấy nghe.
Cùng với việc mà tôi tính bỏ trốn một thời gian để bảo toàn tính mạng.
Đột nhiên, có một vệt sáng màu trắng nhạt hiện lên trên cổ tôi, có chút ấm nóng và nhói lên.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tiểu Hạ hỏi: “Sơ Thất, đây là chuyện gì thế này?”
Tôi lắc đầu: “Tớ đâu có biết đâu.”
Bất chợt tôi liền nhớ ra thứ gì đó!
Đêm hôm qua, tên Diêm Vương xấu xa muốn ăn thịt tôi kéo tôi ôm vào lòng rồi đưa miệng lên cắn vào cổ tôi một cái rõ đau.
“Sơ Thất, cậu làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế kia?!”
Nghe thế, tôi đưa tay sờ lên mặt vội hỏi: “Mặt tớ đỏ á?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-quy-dang-yeu-cung-co-the-kiem-com/chuong-18.html.]
Tiểu Hạ gật gật đầu.
Tôi ngồi sát vào, đem chuyện mình bị tên Diêm Vương cắn cho một phát kể luôn cho cậu ấy nghe.
Ánh mắt Tiểu Hạ phức tạp nhìn tôi và nói: “Sơ Thất à, đây là ấn ký của Diêm Vương đó, cậu trốn không thoát đâu.”
“Gì cơ?” Tôi đơ người.
Trốn không thoát là ý gì?
Vậy là mình c.h.ế.t chắc rồi hả?
À không, không phải chết, mà là bị ăn thịt mới đúng!
“Vậy thì làm sao đây? Tớ mà không thoát được thì sẽ bị ăn thịt mất tiêu đó!!!”
“Hahaha, Diêm Vương chỉ dọa cậu thôi!” Tiểu Hạ cười thành tiếng, nói tiếp: “Nếu tớ đoán không lầm thì trái lại… Có thể anh ta thích cậu đó!”
“Thích tớ á?” Tôi sợ đến mức lắc đầu lia lịa nói: “Thôi cứ khéo đùa, hắn nói là mấy con quỷ dễ thương như tớ, có thể xem như cơm để ăn đó trời!”
“Đồ ngốc!” Tiểu Hạ cười rồi vỗ nhẹ lên đầu tôi, “Dù sao thì cậu cũng không thể nào trốn thoát đâu, lát nữa ngoan ngoãn về nhà đi. Trên người cậu có dấu ấn của ngài ấy để lại, có trốn tới đâu ngài ấy cũng sẽ biết thôi. Lỡ như chọc giận ngài ấy, tới lúc đó... Hí hí hí…”
Tôi nhìn Tiểu Hạ, sao con nhỏ này nó cười gian xảo thế?
“Tiểu Hạ, sao cậu có thể chắc chắn rằng hắn sẽ không ăn tớ chứ?” Tôi vẫn còn lo lắng lắm, “Tớ nghe nói, quỷ cũng có thể ăn quỷ, còn có thể ăn thịt người nữa đó!”
“Đó là những con ác quỷ cực ác mới vậy thôi. Âm gian đã có quy định, những loài ác quỷ này, sẽ mãi mãi bị trấn áp dưới mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được luân hồi. Mười chín điện Diêm La, thật ra chính là quỷ vương thượng cổ, chính là hóa thân của thần đấy!”
Tên Diêm Vương xấu xa đó, lại gạt mình nữa rồi à?
Đồ chó này!