Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm lại cuộc đời - C4

Cập nhật lúc: 2024-10-20 15:51:08
Lượt xem: 40

Cậu giật mình ngẩng đầu lên, khi thấy tôi, khuôn mặt thoáng qua sự hoảng hốt, xấu hổ, và bối rối.  

 

Cậu đứng dậy, bước một bước về phía tôi: "Chị ơi..."  

 

8  

 

Cậu nắm lấy tay tôi, môi mấp máy: "Chị ơi, không phải như chị nghĩ đâu..."  

 

"Vậy em nói đi, chị nên nghĩ thế nào?" 

 

Cậu mấp máy môi, không thốt ra được lời nào.  

 

"Tiểu Hứa, lại đây mang thùng bia cho bàn số 25!" Quản lý lớn tiếng gọi.  

 

Tôi cúi mắt, từng chút một gỡ tay cậu ra: "An Tụng, chúng ta nên kết thúc rồi."  

 

Quay lưng đi lấy bia.  

 

"An Tụng lại đây, đừng nói với tao là mày thật sự thích con nhỏ nghèo hèn đó."  

 

Phía sau vang lên giọng nói của tên alpha, ẩn chứa sự đe dọa.

  

Tôi ngoảnh lại, nhưng chỉ thấy bóng lưng của Omega đang nhào vào vòng tay người đàn ông.  

 

"Ê anh, Omega đó trông thuần khiết xinh đẹp nhỉ, cậu ấy có chủ chưa?" Người đàn ông ăn mặc lạ lẫm, có vẻ là khách mới của quán bar, hỏi.  

 

Tôi xách bia đến bàn số 25, im lặng nhìn theo hướng tay hắn chỉ, đó là An Tụng.  

 

Một người khác vỗ đầu kẻ vừa hỏi, cười cợt:  

"Thế nào, cậu ấy nổi tiếng lắm đấy, lẳng lơ lắm, ai đưa tiền là cậu ấy không từ chối."  

 

"Có muốn thử không? Cái khoản đó cậu ấy giỏi lắm."  

 

"Được đấy."  

 

Đột nhiên tên kia đứng dậy đẩy tôi một cái: "Chuyển bia xong thì cút đi, đừng có mà cản đường."  

 

Tôi cứng đờ đứng dậy, trái tim đau đến tê dại.

  

Hóa ra mọi chuyện đều có dấu hiệu từ trước.  

 

Chả trách cậu ấy thành thạo đến vậy trong việc đánh dấu, chả trách pheromone trên người cậu ấy luôn lưu lại, không thể rửa sạch, chả trách lần đầu gặp mặt cậu ấy đã tùy tiện như vậy...  

 

Trong mắt cậu ấy, trinh tiết chẳng là gì, ngoan ngoãn nghe lời cũng chỉ là chiêu trò để lừa tôi hy sinh cho cậu ấy.  

 

Có lẽ trong lòng tôi từ lâu đã đoán được chuyện này, nên ngoài đau khổ, tôi còn có một chút cảm giác được giải thoát.  

 

Hôm đó, tôi hỏi cậu ấy về mùi chanh trên người, cậu bảo là do làm đổ nước chanh, nhưng tôi đã ngửi thấy pheromone mùi chanh của alpha ở công viên rồi.  

 

Thực ra, tôi đã nghi ngờ từ lâu, phải không?  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-lai-cuoc-doi/c4.html.]

Trong những lần ở bên nhau, cậu ấy đã nói vô số lời dối trá, chỉ là vì tôi yêu cậu ấy, nên đã mù quáng đặt cược tất cả lòng tin vào cậu ấy.  

 

Đáng tiếc, tôi vẫn thua cược.  

 

9  

 

Về đến nhà, trước cửa có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm.  

 

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, cậu ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đẫm nước mắt.  

 

Tôi bình thản dừng bước, chìa tay ra, mắt cậu tràn đầy hy vọng.  

 

Tôi nói: "Trả chìa khóa cho chị."  

 

Mặt cậu tái đi, run rẩy đứng dậy.  

 

Cậu cứ đứng đó, tôi đẩy cậu ra, mở cửa: "Thu dọn đồ đạc của em rồi đi đi." 

 

Cậu vẫn đứng yên, tôi nén giận, cau mày nói: "An Tụng, chị nghĩ khi em quyết định làm chuyện này, em đã có khả năng chịu trách nhiệm về hậu quả. Huống chi em đã nói là chơi vài ngày rồi bỏ mà, bây giờ đi cũng chẳng chênh lệch mấy ngày."  

 

Cậu bối rối nắm chặt tay: "Đó là em nói đùa với anh ta thôi mà..."  

 

Tôi cười khẽ: "Chị không tin em nữa." 

 

"Em nói đi, ban ngày em có lăng nhăng với bọn họ không?"  

 

Cậu chưa kịp nghe đã muốn lắc đầu phủ nhận.  

 

Tôi ngắt lời cậu: "Vậy em nói đi, ban ngày em ở đâu? Làm gì?"  

 

"Đừng nói là ôn thi, chị biết em đã được tuyển thẳng cao học rồi, em định lừa chị đến bao giờ?"  

 

Tôi quay lưng: "Đi thu dọn đồ rồi đi đi, đây là chút thể diện cuối cùng mà chị cho em."  

 

Tôi ngồi xuống ghế sofa, nghe tiếng bước chân của An Tụng đi về phía phòng ngủ.

  

Chiếc vali không lâu trước đây mới đến, bây giờ lại kéo đi.  

 

Cuối cùng, cậu để chìa khóa trên bàn. 

 

Không biết từ lúc nào nước mắt tôi đã giàn giụa nước mắt, nhưng tôi không hối hận.  

 

Sau này, tôi thường xuyên nhìn thấy An Tụng trong quán bar, mỗi ngày cậu đều chìm đắm trong men say, chỉ cần đưa tiền, ai cũng có thể dễ dàng thân mật với cậu.  

 

Cậu bị nhiều alpha ôm vào lòng đánh dấu, tuyến thể sau gáy thậm chí bị cắn đến mức lở loét.  

 

Nhưng tất cả đã không còn liên quan gì đến tôi nữa, tôi buộc mình phải rời khỏi cậu và đổi công việc mới.  

 

Khi gặp lại, đã là khi chúng tôi học cao học.

 

 

Loading...