LÂM KHÊ, VỀ NHÀ THÔI ! - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-27 15:17:48
Lượt xem: 300
Con d.a.o trên tay lóe lên ánh sáng sắc bén dưới ánh mặt trời.
Lưỡi d.a.o lạnh lẽo áp vào mặt tôi, cuối cùng trượt xuống từng chút một, lại dễ dàng rạch nát quần áo trên người tôi.
Tôi cảm nhận rõ ràng ánh mắt của những nam sinh bên cạnh đều trở nên hưng phấn, nhìn tôi đầy ác ý.
Thế là sự bình tĩnh vốn đang gắng gượng duy trì hoàn toàn sụp đổ.
Gần như trong nháy mắt, tôi bị kéo vào hồi ức đen tối vốn đã lãng quên.
"Thẩm Phỉ Chi!" Tôi hét lên thất thanh.
Thẩm Phỉ Chi mặt không cảm xúc: "Thì ra chị cũng có lúc sợ hãi!"
Có lẽ vẻ sợ hãi trên mặt tôi quá rõ ràng.
Thẩm Phỉ Chi khựng tay lại.
Cậu ta cau mày.
Cuối cùng, cậu ta bực bội cởi áo khoác ném lên người tôi, giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo những người kia:
"Tất cả mẹ nó quay đầu lại cho tao!"
Có lẽ cậu ta cảm thấy mình đã mềm lòng.
Thế là con d.a.o rơi xuống chân tôi.
"Đủ rồi!"
Giây tiếp theo, cửa sân thượng bị mở ra.
Giọng nói quen thuộc khiến tôi gần như sụp đổ lại nhen nhóm hy vọng.
Bởi vì đó là anh trai ruột của tôi.
Vì vậy, tôi run rẩy cầu xin anh: "Anh, cứu em!
"Em không có đẩy Y Y, em thật sự không có đẩy cô ta!"
Tôi cố gắng giải thích.
Tôi nghĩ, dù sao đó cũng là anh trai tôi.
Đó là người anh trai sau khi tôi về nhà đã nói sẽ mãi mãi bảo vệ tôi.
Đó là người anh trai sau khi tôi cảm nhận được ba mẹ thiên vị, sẽ hết lần này đến lần khác đứng ra che chở tôi, lại an ủi tôi.
Anh ấy sẽ nói với tôi:
"Khê Khê ngoan như vậy, bọn họ cũng sẽ thích Khê Khê thôi."
Nhưng bây giờ, anh trai tôi chỉ đứng đó.
Trên mặt là sự thất vọng mà tôi chưa từng thấy.
Anh ấy yên lặng nhìn tôi, hồi lâu sau mới lạnh lùng lên tiếng:
"Lâm Khê, người làm sai thì phải bị trừng phạt."
Trừng phạt?
Tôi há miệng nhưng không nói nên lời.
Cổ họng khô khốc như bị d.a.o cứa, toàn thân lạnh như rơi xuống hầm băng.
Nhưng Lâm Tụng không nhìn tôi nữa.
Anh ấy chỉ nghiêng đầu nói với Thẩm Phỉ Chi:
"Đừng làm quá đáng, Y Y sẽ khó xử."
—— Cho đến bây giờ, người anh ấy quan tâm cũng chỉ có cô em gái kia.
Cửa sân thượng bị đóng lại.
Tôi chậm chạp nhận ra, vậy ra ngay cả những lời anh trai nói trước kia cũng đều là lừa tôi.
Căn bản sẽ không có ai thích tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-khe-ve-nha-thoi/chuong-2.html.]
Tôi nghe thấy Thẩm Phỉ Chi khẽ cười khẩy sau lưng.
Cậu ta nói: "Nhìn xem, không có ai cứu chị đâu.
"Lâm Khê, chị làm nhiều chuyện như vậy cũng không có ai thèm nhìn chị lấy một cái, sao chị không c.h.ế.t quách đi cho rồi?"
Tôi vẫn luôn biết Thẩm Phỉ Chi rất độc mồm độc miệng.
Trước đây, lúc còn rất nhỏ, cậu ta đã biết che chở trước mặt tôi, lại còn dựa vào việc có tôi ở đó mà mắng đám nhóc kia khóc lóc chạy về nhà tìm bố mẹ.
Nhưng bây giờ, con d.a.o đó lại quay lại đ.â.m vào tôi.
Trên người đau nhói.
Tôi ôm đầu cuộn tròn người lại.
Lại nghiến răng nghĩ, mình sẽ không c.h.ế.t đâu.
Mình sẽ sống thật tốt.
Sống tốt hơn bất kỳ ai.
4
Về đến nhà thì trời đã chạng vạng.
Vì chuyện của Lâm Y Y, ngay cả tài xế trong nhà cũng không muốn đưa đón tôi.
Tôi chỉ có thể đi xe buýt, sau đó đi bộ thêm vài cây số mới về đến nhà.
Tất cả mọi người đều coi tôi như không khí.
Cho dù lúc này tôi đang mặc bộ đồng phục mùa đông dày cộp một cách không phù hợp.
Đi đến cửa, tôi lại theo bản năng xoa xoa mặt, gượng ép nở một nụ cười.
Tôi nhớ hôm nay ba mẹ sẽ về.
Bọn họ vốn đã bận rộn rồi, không cần phải để họ thêm lo lắng nữa.
"Ba mẹ, con..."
Lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi ngây người nhìn Lâm Y Y đang ngồi trên xe lăn túm lấy Thịt Béo, khi thấy tôi về liền cười nói:
"Khê Khê về rồi à."
Thịt Béo là con ch.ó cỏ bà ngoại để lại cho tôi.
Lúc được đưa về nhà họ Lâm, tôi không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ mang theo Thịt Béo.
Nhưng con ch.ó nhỏ trước kia hễ ngửi thấy mùi của tôi là sẽ chạy đến đón bây giờ lại bị Lâm Y Y xách lên, không hề nhúc nhích.
Trên sàn gạch men sáng bóng còn loang lổ một vũng m.á.u chói mắt.
"Con vật nhỏ này lúc bị đánh, còn muốn chạy đến tìm mày đấy. Người của tao suýt nữa thì không bắt được nó."
Lâm Y Y cười khẩy một tiếng: "Khê Khê, con ch.ó của mày cắn tao đấy."
"Chị nói bậy!"
Tôi nhìn cô ta chằm chằm, mắt đỏ ngầu.
Thịt Béo nhát gan như vậy, sao có thể cắn người được?
Tôi như phát điên lao về phía Lâm Y Y, cố gắng cứu con ch.ó của mình.
Nhưng còn chưa chạm vào người, Lâm Y Y đã đột nhiên hét lên.
Có thứ gì đó bị ném ra ngoài, cuối cùng rơi mạnh xuống người tôi.
Thế là tôi cứng đờ tại chỗ, như thể trong nháy mắt bị rút cạn linh hồn.
Là Thịt Béo.