LÂM KHÊ - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-12-15 01:42:30
Lượt xem: 6,226
# 3
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Bây giờ khu vực thực phẩm nhập khẩu không có khách hàng, tên cướp đó có thể sẽ ra tay với những người gần đó không?
Nghĩ xa hơn, cho dù hắn ta xả giận xong, buông tha cho những người khác, chẳng lẽ cái c.h.ế.t của tôi ở kiếp trước lại trở thành một vụ án mờ ám sao?
Không được, kiếp này, tên cướp muốn vào đó, Trương Tú Lan cũng phải chết!
Trương Tú Lan hoàn toàn không nhận ra chuyện sắp xảy ra, vẫn đang cằn nhằn không ngừng: "Con lấy mấy thứ gì đây? Sao lại lấy nước ngọt chai thủy tinh, con không biết loại này đắt hơn sao? Nước ép trái cây... ở nhà ai uống mấy thứ ngọt lợ này chứ? Dao, băng dính..."
Bà ta đột nhiên sững người, ngẩng đầu nhìn tôi đầy kinh ngạc.
"Trời đánh thánh vật Lâm Khê, con định g.i.ế.c mẹ và con trai mẹ ở nhà đấy à?"
Tôi đã liếc thấy bóng dáng quen thuộc kia, đang lảo đảo đi về phía khu vực thực phẩm nhập khẩu, sốt ruột đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, trực tiếp giằng co với Trương Tú Lan để tranh giành những thứ tôi định dùng để tự vệ và ngăn cản tên cướp.
Ai ngờ hành động của tôi trong mắt bà ta lại trở thành biểu hiện của sự chột dạ.
Bà ta ngồi phịch xuống đất, bắt đầu kêu gào: "Mọi người ơi lại đây xem nào! Bà già này khổ quá, gặp phải đứa con dâu độc ác! Mọi người xem, nó lấy chai thủy tinh, dao, băng dính, rõ ràng là đã lên kế hoạch từ trước, muốn về nhà xử lý tôi!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Những khách hàng lác đác xung quanh bắt đầu tò mò nhìn về phía này, thấy vậy, Trương Tú Lan càng khóc lóc thảm thiết hơn.
"Con trai tôi cưới nó về, trong nhà không có ngày nào yên ổn! Nó suốt ngày chỉ thích mua những thứ đắt đỏ, còn chê chúng tôi nghèo! Bây giờ, nó thấy chúng tôi sống chướng mắt quá rồi, vậy mà muốn ra tay với tôi!"
Tên cướp ở kiếp trước cũng bị tiếng động của Trương Tú Lan thu hút.
Hắn ta dừng bước, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên này, ánh mắt nhìn tôi càng thêm độc ác theo lời nói của Trương Tú Lan.
Áo khoác của hắn ta khoác hờ hững trên người, tay đút túi, trông như sắp hành động.
Tôi biết, trong đó đang giấu con d.a.o mà hắn ta mang theo.
Hắn ta quay người, đi dọc theo kệ hàng về phía tôi!
# 4
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-khe-tnlb/chuong-2.html.]
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tôi bỗng nảy ra một ý, giơ tay tát mạnh vào mặt Trương Tú Lan.
Bà ta lập tức im bặt, kinh ngạc nhìn tôi - người chưa bao giờ dám chống đối, đưa tay lên sờ mặt đầy vẻ khó tin.
Cái tát này tuy nằm trong kế hoạch tạm thời của tôi, nhưng tôi cũng đã đợi hai kiếp rồi, nên không nhịn được, lại bổ thêm một cái nữa.
Trước khi bà ta kịp hoàn hồn để lên tiếng, tôi vỗ đùi, kéo xe đẩy của bà ta, gào thét còn kinh thiên động địa hơn cả bà ta:
"Mọi người có mắt thì nhìn xem, thứ gì trong xe này mà không phải là đồ dành cho người già? Lọ viên nang sụn vi cá mập này, bà ta nhất định phải ăn! Hộp isoflavone đậu nành kia, mấy trăm tệ một lọ nhỏ, bà ta nói tốt cho xương khớp, cứ bắt tôi bỏ tiền ra mua! Còn hộp lutein cao cấp dành cho người già này, bà ta nói là để bảo vệ thị lực, tôi chưa đến ba mươi tuổi thì cần mấy thứ này làm gì?
"Tiền tôi vất vả kiếm được hàng tháng, ban đầu cũng chỉ đủ trang trải cuộc sống, nhưng bà ta cứ phải chọn thứ đắt nhất! Hộp vi cá nhập khẩu hơn nghìn tệ, tôi nào dám dùng cho mình? Tất cả đều mua để hiếu kính bà ta! Nhưng bà ta lại chê ít không đủ, lần nào cũng bắt tôi bỏ ra thêm tiền!"
Tôi vừa lớn tiếng giải thích với mọi người, vừa ra sức chọc vào tâm lý thù ghét người giàu của tên cướp.
"Nếu tôi không mua, bà ta sẽ mắng tôi suốt ngày, nói tôi xuất thân nông thôn, không xứng với con trai bà ta. Nhưng ai mà chẳng do cha mẹ sinh ra? Xuất thân không tốt là có lỗi sao? Bà ta miệng thì nói nhà không giàu có, nhưng lần nào cũng đòi hỏi mấy thứ xa xỉ này, để khoe khoang với người khác! Bà ta mới là kẻ ưa giàu ghét nghèo! Còn tôi chỉ là đứa con dâu đáng thương phải móc túi trả tiền cho bà ta thôi!"
Thấy bước chân của tên cướp càng lúc càng hung hãn, tôi thầm xin lỗi siêu thị trong lòng, tiện tay cầm chai nước ngọt thủy tinh và nước ép trái cây, ném xuống đất bên cạnh những người đang đứng xem ở phía trước và phía sau.
"Nhìn cái gì? Chưa thấy người ta cãi nhau bao giờ à? Đi chỗ khác! Đi hết đi! Còn nhìn nữa là tôi mắng cả các người đấy!"
Đám đông giật mình, những người vừa nãy còn có chút thương cảm tôi lập tức sa sầm mặt mày, ôm n.g.ự.c lẩm bẩm mắng tôi bị thần kinh.
Trong nháy mắt, ngoại trừ con đường hai bên là kệ hàng mà tên cướp đang đi tới, xung quanh Trương Tú Lan đều trở nên trống trải, không còn một bóng người.
Nhân viên siêu thị cũng không dám đến gần chúng tôi - những kẻ đang phát điên, vội vàng chạy ra ngoài gọi bảo vệ.
Trương Tú Lan đỏ mặt tía tai, vùng vẫy muốn đứng dậy tính sổ với tôi, tôi liền đạp thẳng vào n.g.ự.c bà ta.
Tôi vừa lùi lại, vừa nói với bà ta câu cuối cùng, cũng là liều thuốc kích thích dành cho tên cướp:
"Loại người như bà, ưa giàu ghét nghèo, thích khoe mẽ, c.h.ế.t cũng đáng đời!"
Sau đó, tôi giả vờ khóc lóc, quay người chạy khỏi bà ta, thuận lợi chạy ra cửa siêu thị, thở phào nhẹ nhõm.
Đến đây, ít nhất tôi đã thay đổi được bi kịch của mình ở kiếp trước.