Làm kế thê của tỷ phu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-03-16 06:24:49
Lượt xem: 203
26.
Ta nhìn Triệu Vũ, thẳng thắng nói: “Ta không thích hợp ở lại Bá phủ, huống chi là làm người vợ tốt. Ta sẵn sàng thành thân chỉ vì hai đứa con của tỷ tỷ. Ta đã có khế ước mười năm với mẫu thân. Mười năm sau, ta sẽ trở lại Gia Dục Quan."
Phương pháp đi đường vòng sẽ không hiệu quả nên chúng ta phải đối mặt trực tiếp.
Triệu Vũ càn kinh ngạc hơn, hồi lâu không nói được.
"Cái gì... ngươi nghĩ cánh cửa ở Tấn Dương Bá phủ là gì? Muốn tới muốn đi lúc nào cũng được?" Triệu Vũ đau đớn nói, môi đầy máu.
Ta cười lạnh: “Nếu như không phải chàng không thể chăm sóc tốt cho Vân nhi và Hữu Ca, sao ta phải hy sinh mười năm quý giá của mình?”
Hắn nghĩ ta sẽ bằng lòng cả đời ở trong cái sân viện tồi tàn này sao?
"Bây giờ chúng ta đã nói rõ rồi, xin chàng hãy hợp tác để nuôi dạy hai đứa trẻ thật tốt. Để khi ta rời đi, sẽ không bận tâm.”
Triệu Vũ chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lạnh lùng nói: "Ta không đồng ý thì thế nào? Nàng là thê tử của ta, nếu ta không đồng ý thì nàng không thể rời đi."
Ta liếc nhìn hắn rồi nói: “ Chân ở trên người ta, ta muốn đi lúc nào thì đi.”
"Nếu chàng bằng lòng thì tốt. Nếu không muốn, ngươi còn có thể ngăn cản ta sao?"
Không phải là ta xem thường hắn, cho dù là toàn bộ nhân lực của Bá phủ cũng không đủ để g.i.ế.t được hai người nhóm Hồng Viễn, Lục Kỳ, Diêu Hoàng và Tử Tân.
Triệu Vũ siết chặt nắm tay, hung hăng nhìn ta không nói một lời.
Ánh mắt hắn đầy vẻ không cam lòng.
Ta không muốn bất hoà với hắn nên nhẹ nhàng nói: “Sau mười năm, con cái không cần mẫu thân nữa, chàng có thể cưới thê tử hiền lương, thê thiếp xinh đẹp, hưởng thụ cuộc sống sung túc. Triệu Vũ… ta không thích kinh thành. Nếu như ngài còn chút tình cảm nào với tỷ tỷ, xin đừng ngăn cản ta.”
27.
Sau khi Triệu Vũ rời đi, ta đã phái người đưa thuốc cho hắn.
Ta sợ hắn sẽ không chữa trị. Nếu hắn ta bị thương nặng thì đó sẽ là rắc rối cho ta.
Nhưng sự việc này đã khiến hắn bị tổn thương nặng nề, trong những ngày tiếp theo, hắn ở trong viện đóng kín cửa và chỉ lo lắng cho hai đứa con của mình.
Hồng Viễn nói: “Người ở kinh thành thật sự rất yếu đuối.”
Lục Kỳ nói: "Kiểu này nên đưa vào Gia Dục Quan của chúng ta, đ.á.n.h lồi r.u.ộ.t ra và nhét lại."
Tử Hâm vốn là người ít nói nhất, lúc này cũng nói: “Vô dụng thôi!”
Chỉ có Diêu Hoàng dở khóc dở cười: "Đại gia là thương tâm chứ không phải thân thể, các ngươi khi nào mới có chút đàu óc đây?"
Ta không khỏi mỉm cười, đừng nói là ta, ngay cả người của ta cũng không thích hợp với kinh thành.
Ta sẽ không quấy rầy Triệu Vũ, để hắn từ từ tìm hiểu.
Tiếp theo, ta hàng ngày vẫn đến trại ngựa chơi.
A Trạch cứ ba hoặc năm ngày lại qua chơi một lúc. Huynh ấy không nói chuyện tình cảm mà chỉ trò chuyện với ta về đua ngựa.
Nhưng ta sợ lại chọc tức Triệu Vũ nên nói với A Trạch: “Dạo gần đây huynh cũng đừng thường xuyên đến đây.”
A Trạch cười nói: "Hửm... nhà phu quân của muội nói thế nào?"
Ta thở dài: “ Thần ơi, lần trước chúng ta gặp nhau, để người nhà hắn biết cũng rất phiền toái.”
A Trạch cúi đầu, một lát sau mới nói: "Được."
Khi ta bước đến trước mặt huynh ấy ta nghe thấy huynh ấy thì thầm: “Chúng ta không thể quay lại quá khứ phải không?”
Ta nhắm mắt lại và nói: “Ừ, ta không thể quay lại được”.
Đang nói chuyện, liền nhìn thấy Triệu Vũ sắc mặt trắng bệch đứng ở trong góc, không biết đã đợi bao lâu.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của A Trạch, hắn cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được nữa.
“ Đã gặp qua ngài… Thái tử điện hạ.”
28.
Trên xe ngựa trở về, Triệu Vũ không còn khống chế được chính mình: "Ta vốn muốn cùng ngươi nói chuyện thật tốt, nhưng ai ngờ... người này lại là hoàng tử. Nhạc Vô Cửu, ngươi nợ ta một lời giải thích." ."
Ta thấy mắt hắn đỏ hoe, vẻ mặt u ám và bướng bỉnh, ta nghĩ hắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi có được lời giải thích.
Nếu ta im lặng, có thể hắn sẽ nghĩ sai.
Ta thở dài nói: “Ta nói là....thật sự là không quan trọng…”
Nó bắt đầu từ mười lăm năm trước.
Khi mẫu thân sinh ra ta, phụ thân tình cờ làm quan ở Gia Dục Quan.
Khi ta chưa đầy hai tuổi, phụ thân ta nhận được lệnh điều đi nơi khác. Thấy ta còn nhỏ, sợ ta không chịu nổi chuyến đi xa nên bỏ ta ở lại nhà tổ phụ, nơi ta đã ở suốt mười lăm năm.
Tổ phụ đã nuôi dạy ta từ khi ta còn nhỏ. Khi ta mười hai tuổi, ta đã cùng ông ấy ra trận và g.i.ế.t c.h.ế.t kẻ thù.
Lúc đó, tổ phụ ta có bốn cháu trai nên gia đình xếp ta thứ năm và khẳng định ta là đứa cháu trai thứ năm của ông.
Kể từ khi ta còn nhỏ họ đều gọi ta là Tiểu Ngũ.
Nghĩ về những năm tháng ấy, ta dần chìm vào hồi ức.
Năm đó ta mười ba tuổi, A Trạch được Đức Thánh Đế cử đến Gia Dục Quan để huấn luyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-ke-the-cua-ty-phu/chuong-6.html.]
Vào thời điểm đó, chỉ có tổ phụ và thúc thúc của ta biết danh tính thực sự của huynh ấy.
Để tránh A Trạch gặp rắc rối, thúc thúc ta không dám cho huynh ấy ra tiền tuyến mà chỉ giao huynh ấy cho tứ ca của ta, nhờ tứ ca đưa huynh ấy đi làm quen và tìm thứ gì đó để làm.
Nhưng tứ ca cảm thấy phiền phức và không muốn ở cả ngày với một thằng nhóc nên giao huynh ấy cho ta.
Thật bất ngờ, A Trạch và ta rất hợp nhau và có một cuộc trò chuyện tuyệt vời.
Hai chúng ta đi săn và đua ngựa, thỉnh thoảng ta đưa huynh ấy đi làm những nhiệm vụ nhỏ.
Lúc đó thật tuyệt vời. Ta và A Trạch đã cười đùa suốt ngày, hạnh phúc như hai chú khỉ.
Nhưng Gia Dục Quan không phải lúc nào cũng yên bình, kẻ thù thỉnh thoảng lại tấn công.
Có lần ta nhận nhiệm vụ đột kích trại địch vào ban đêm và dụ bọn chúng ra khỏi hang.
Để giúp A Trạch có thêm kinh nghiệm, ta đặc biệt yêu cầu huynh ấy đi cùng ta.
Không ngờ lần đó ta bất cẩn, dường như kẻ thù đã biết có hoàng tử ở đây, số lượng kẻ địch kéo đến đông hơn gấp mấy lần.
Không chờ đợi được nữa, chúng ta đã bị t.r.u.y s.á.t suốt dọc đường và suýt m.ấ.t m.ạ.n.g.
May mắn thay, những người xung quanh ta đã trải qua nhiều trận chiến và cuối cùng cũng tìm được một nơi vắng vẻ để ẩn náu.
Lúc đó, ta thậm chí còn đỡ một thanh kiếm cho A Trạch.
Trên vai vẫn còn vết sẹo.
Bây giờ nghĩ lại, may mắn là ta đủ trung thành nếu như A Trạch c.h.ế.t trong trận chiến vô danh này, toàn bộ Gia Dục Quan sẽ không thoát tội.
Khi đó, A Trạch đã ôm ta và khóc, nói rằng huynh ấy sẽ không bao giờ làm ta thất vọng trong tương lai và huynh ấy sẽ cùng ta chia sẽ phú quý.
Ta nói: "Sao vậy? Quân ta dù r.u.ộ.t có lòi ra vẫn nhét lại và tiếp tục đ.á.n.h g.i.ặ.c.”
A Trạch trên mặt đầy nước mũi cùng nước mắt, nức nở nói: "Tiểu Ngũ, miệng của ngươi cứng hơn đao của ngươi rất nhiều!"
Cuối cùng, vào thời khắc nguy cấp, tam ca và tứ ca đã dẫn quân đến giải cứu và cứu sống hai người chúng ta.
28.
Lần này chúng ta thoát c.h.ế.t trong gang tấc, và tổ phụ đã rất tức giận. Từ đó, ta biết được danh tính thực sự của A Trạch.
Nghĩ lại lúc đó ta thực sự sợ hãi!
A Trạch cũng biết ta không phải cháu trai của vị tướng quân dũng mãnh này mà là cháu gái của ông ấy.
Triệu Vũ vẫn im lặng lắng nghe, tựa như bức tượng.
Mãi đến khi ta nói ra điều này, hân mới nói khô khan: “Ngọc Như Ý đó của nàng…”
Ta nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, đó là do Hoàng gia ban cho ta.”
A Trạch và ta đã ở bên nhau như vậy. Chỉ đơn giản là như vậy thôi.
Chỉ là hạnh phúc đó không kéo dài mãi mãi.
Sau đó, Bệ hạ gọi huynh ấy về.
Trước khi rời đi, A Trạch hỏi ta có muốn gả cho huynh ấy và làm thái tử phi không.
Ta đã suy nghĩ cả đêm và từ chối huynh ấy.
Ta nói với Triệu Vũ: "Ta không phải xấu hổ và nghĩ rằng ta không xứng đáng với huynh ấy. Kỳ thật, tổ phụ ta đã nói rằng ta là một nữ nhân tốt nhất trên đời này."
Ta chỉ cảm thấy mình không thể làm tròn trách nhiệm của một thái tử phi chứ đừng nói đến làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Vì vậy ta đã đưa những thứ mà A Trạch đã cho ta tặng cho tỷ tỷ, điều đó có nghĩa là ta muốn quên đi quá khứ của mình.
Khóe miệng Triệu Vũ hiện lên một nụ cười tự giễu, buồn bã nói: "Vậy tại sao nàng lại quay ở lại đây? Ngay cả thái tử cũng không giữ nàng được, vậy Triệu Vũ ta có thể có tài đức và năng lực gì chứ?”
Ta nhún vai nhẹ : “ Tỷ tỷ bệnh nặng q.u.a đ.ờ.i ta về nhà dự đám tang. Lúc đó ta mới nhận ra ở đây chỉ còn lại phụ thân nên ở lại”.
Sau này mọi chuyện đều là số phận.
29.
Triệu Vũ nghe hồi lâu, tựa hồ có chút chấn động.
Ta nghiêm túc nói: “Cho nên, dù thế nào đi nữa, ta nhất định sẽ quay lại Gia Dục Quan.”
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Bởi vì đó là mới là nhà của ta.
"Bây giờ ta ở lại đây chỉ vì gia đình...không phải vì chàng!”
Không bao giờ ta ở lại đây.
Triệu Vũ thở dài một hơi, đột nhiên đ.ấ.m vào xe ngựa.
Có một tiếng "nổ" và m.á.u chảy ra từ tay hắn.
"Mặc kệ quá khứ của nàng thế nào, hiện tại nàng đã là thê tử của Triệu Vũ ta! Nàng nợ phụ mẫu nàng nhưng ta cái gì cũng không nợ nàng, vậy ta phải làm sao bây giờ?!" Triệu Vũ gầm lên.
Ta nhắm mắt lại một cách yếu ớt.
Triệu Vũ lắc vai ta, trong mắt có vẻ háo hức: “Vô Cửu, nàng không thể để tâm đến ta sao? Sau này ta dẫn nàng về Gia Dục Quan thăm họ hàng, cũng đi thăm tổ phụ của nàng! Dù gì, nàng cũng là nữ nhân, làm sao xuất giá được!"
Ta đẩy hắn ra, lớn tiếng và mạnh mẽ nói: “Ai nói ta sau này sẽ không thể gả đi.”
Nam nhân tốt ở Gia Dục Quan có vô số, lấy phu quân cũng không cần lo lắng!