Làm hàng xóm với bạn trai cũ - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-12-17 12:59:29
Lượt xem: 170
Lục Hoài Chinh chỉ bị thương nhẹ ở lưng, lấy thuốc từ bệnh viện rồi về nhà nghỉ.
Đội cho anh nghỉ vài ngày. Hiếm khi được nghỉ, anh trai tôi ở nhà lớn tiếng tuyên bố: "Tôi phải ngủ ba ngày ba đêm, ai cũng đừng gọi tôi dậy!"
Thế nhưng, sáng hôm sau, trên bàn đã thấy tờ giấy anh ấy để lại: "Anh đi du lịch vài ngày đây."
Gọi video, anh ấy đã ở Tân Cương, tận hưởng gà xào, cơm rang Tân Cương, canh thịt cừu...
"Anh, hôm qua anh còn bảo ở nhà nghỉ ba ngày ba đêm, sao tự dưng hôm nay lại bay đi Tân Cương?"
"Tối qua đội trưởng cho vé máy bay đi Tân Cương, bảo anh qua đây thư giãn. Nửa đêm còn tự mình đưa anh ra sân bay."
"Vậy anh chơi vui vẻ nhé."
"Ok, về mang đồ ăn ngon cho em. À, trời thu lạnh rồi, nhớ đóng cửa sổ kẻo bị cảm."
Tôi: "..."
---
Lục Hoài Chinh bị thương, không tiện dẫn Bánh Trôi đi dạo, nên việc đó dĩ nhiên đổ lên vai tôi.
Ban ngày cứ ở nhà, đến tối dắt Bánh Trôi ra ngoài, nó vui sướng nhảy nhót.
Về đến nhà, người tôi đã ướt đẫm mồ hôi, mệt không còn sức, nằm vật ra sô pha thở dốc.
Lục Hoài Chinh vừa tắm xong, vào bếp lấy một cốc nước lớn, còn thả lát chanh, đặt trước mặt tôi: "Cảm ơn em dắt Bánh Trôi, uống nước đi."
Tôi quả thực khát khô, cầm ly uống từng ngụm lớn, chẳng buồn giữ hình tượng.
Anh ngồi xuống cạnh tôi, mùi sữa tắm nhàn nhạt khiến tôi ngẩn người.
Tôi l.i.ế.m môi, thầm nghĩ: "Anh ấy đổi sữa tắm rồi."
Anh khẽ cười, nhìn tôi: "Lát nữa giúp tôi bôi thuốc lưng nhé. Tôi thử vài lần nhưng không với tới."
Tôi hơi sững lại.
Anh bổ sung: "Không phiền em đâu, tôi có mua vài thùng sầu riêng để ngoài ban công đấy."
Ngó ra ban công, tôi không khỏi giật mình: "Quá lãng phí tiền!"
Sầu riêng đang đắt, mua nhiều thế này dễ bị hỏng.
Tôi nhấn mạnh: "Lần sau đừng mua nữa. Không cần anh mua, tôi cũng sẽ bôi thuốc cho anh."
Anh bật cười: "Được, nghe em."
Tôi mím môi, đứng lên kéo giãn khoảng cách: "Tôi về phòng tắm trước, anh lấy hộp thuốc ra nhé."
---
Thu Vũ Miên Miên
Lúc quay lại, anh đã ngồi trên sô pha, hộp thuốc đặt bên cạnh. Tôi mở hộp, lấy bông và thuốc ra: "Kéo áo lên đi."
Anh ngoan ngoãn làm theo, kéo áo, để lộ cơ bụng rắn chắc và eo thon.
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn trần nhà, giọng lúng túng: "Không cần cởi hết đâu."
"Làm vậy tiện cho em bôi thuốc hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-hang-xom-voi-ban-trai-cu/chuong-17.html.]
Khi anh quay lưng, tôi nhìn thấy những vết bầm tím, vết thương đầy sẹo trên lưng anh.
Hít sâu một hơi, lòng tôi bất giác dâng lên cảm giác chua xót.
Anh khàn giọng hỏi: "Dọa em à?"
"Cũng không đến nỗi... Đây là những vết để lại sau nhiệm vụ sao?"
Anh gật đầu, vẻ dò hỏi: "Có phải trông rất xấu không?"
Nghe giọng anh có vẻ để tâm.
"Tôi có thuốc trị sẹo, lần trước bị bỏng ông nội mua từ thầy thuốc, dùng rất tốt. Để tôi đưa anh."
Anh lắc đầu: "Không cần, bôi thuốc đi."
Lần đầu giúp người khác bôi thuốc, tôi không kiểm soát được lực, khiến anh bật lên tiếng rên khẽ.
Tôi đỏ mặt, quay đầu uống nước, cố che đi sự bối rối: "Anh đừng kêu như thế, kỳ lắm."
"Là do em mạnh tay."
"Được, tôi nhẹ tay, anh cũng chịu đựng chút, đừng như con gái thế."
---
Bôi xong, anh bất ngờ nói: "Hình như còn chỗ chưa bôi thuốc."
"Tôi bôi hết rồi mà."
Anh quay lại, cầm tay tôi đặt lên bụng mình, giọng khàn khàn: "Đây này."
Mặt tôi đỏ bừng, giọng lớn và đầy bực tức: "Tự anh làm đi!"
Anh cúi đầu, cười khẽ: "Được, nhưng em phải nhấc tay ra trước. Em đang che vết thương của tôi."
Tôi: "..."
Điện thoại reo, phá vỡ bầu không khí lúng túng.
Là Trần Nghiễn, đối tượng xem mắt.
Lục Hoài Chinh đứng dậy, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi tiếp tục cuộc trò chuyện, nhưng cảm nhận được ánh mắt anh dõi theo.
"Anh làm sao thế?"
"Hình như vết thương bị toác, em không quan tâm sao?"
Thấy m.á.u thấm ra vải, tôi vội gác điện thoại, cúi xuống băng bó lại cho anh, miệng mắng nhẹ: "Đúng là phiền phức!"
Anh cúi đầu, ánh mắt đầy ý cười: "Kỹ thuật của em đúng là cần cải thiện."
Tôi lườm anh: "Còn anh thì kỹ thuật gì cũng không ra gì!"
Anh nhướng mày, giọng trêu chọc: "Thử không mà nói?"
Tôi giật mình, nhận ra ý anh, lập tức quay phắt đi: "Đừng có nói bậy!"