LÂM CHI - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-08-01 13:09:27
Lượt xem: 3,063
Tôi đau đớn ôm bụng của mình, trong lúc sụp đổ và tuyệt vọng. Trong phòng phẫu thuật, tôi kêu là thảm thiết hơn nửa đêm rồi sinh ra Giang Tử Lan.
Có lẽ Giang Trình cảm thấy áy náy với tôi nên sau khi bà nội ra đi, anh ta rất hiếm khi gặp mặt Hạ Chức, cũng thường giúp tôi trông con.
Tuy rằng anh ta không nói gì nhiều với tôi, nhưng ít nhất cả hai có thể tương kính như tân với nhau.
Bởi vì thất tình nên Hạ Chức đi ra nước ngoài, cô ta rất ít khi liên lạc với Giang Trình.
Tôi cứ tưởng cả đời mình sẽ như vậy mãi.
Sống trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, với một người chồng không yêu tôi và một đứa con trai đáng yêu.
Nhưng Hạ Chức đã trở lại.
Hơn nữa lúc vừa trở về cô ta đã cướp đi tất cả sự chú ý của Giang Trình và Giang Tử Lan.
Hạ Chức không khách sáo mà lấy đi hết tất cả những tình thân mà có lẽ tôi từng có và tình yêu tôi chưa từng có được.
Ngày sinh nhật Giang Tử Lan, cô ta nói cô ta đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho Giang Tử Lan. Vì thế Giang Tử Lan không chút do dự bỏ tôi lại rồi chạy về phía cô ta.
Giang Trình nói Hạ Chức không thích tôi nên không mang tôi đi chung. Trước khi mặt trời lặn, anh ta sẽ đưa Giang Tử Lan về đón sinh nhật với tôi.
Nhưng hôm đó, mãi cho đến rạng sáng hôm sau bọn họ cũng không trở về.
Giang Trình gọi điện thoại tới, nói Giang Tử Lan chơi quá mệt nên đã ngủ thiếp đi.
Anh ta sợ đánh thức Giang Tử Lan nên bèn ngủ ở bên ngoài.
Đêm yên tĩnh, tôi thẫn thờ ngồi ở trước cửa sổ, ngồi rất lâu, rất lâu.
Tôi nhớ tới bà nội trước khi c.h.ế.t đã kéo tay tôi khổ sở nói, nếu sau này không có ai đối xử tốt với tôi thì phải làm sao bây giờ?
Bà ơi, cháu không thích sinh nhật nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lam-chi/chuong-09.html.]
16
Vì phép lịch sự, tôi đã cho hai cha con bọn họ vào nhà và rót nước cho họ.
Tiếu Tiếu lấy lịch trên tủ rồi chỉ vào một ngày được khoanh tròn màu đỏ: “Đây mới là sinh nhật của mẹ.”
Giang Tử Lan bất an nhìn tôi, khóe mắt của cậu ươn ướt, muốn nói nhưng lại không dám.
Hai cha con bọn họ giống nhau quá, từ vẻ ngoài đến lời nói đều giống nhau y như đúc. Chắc do tôi chỉ có cái bụng thai nghén Giang Tử Lan cho nên trên người cậu hoàn toàn không có chỗ nào giống tôi cả.
Giang Trình đặt những món quà kia vào một góc trống: “Lần này là tôi sơ suất, lần sau…”
“Lần sau không cần chuẩn bị những thứ này nữa.” Tôi ngắt lời anh ta: “Lần sau hai người cũng không cần phải tới đây.”
Giang Trình quay lưng về phía tôi, cơ thể anh ta cứng ngắc, một lúc lâu sau anh ta mới quay lại bảo: “Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”
Thật hiếm khi những lời này được thốt ra từ miệng anh ta.
Tôi pha cho hai đứa nhỏ một ly nước ngọt rồi mở TV lên điều chỉnh sang kênh thiếu nhi, xong xuôi tôi mới dẫn Giang Trình đi ra chòi nghỉ mát trong sân.
“Nơi này rất đẹp.” Động tác của Giang Trình cơ hơi gò bó.
“Cám ơn lời khen của anh.” Tôi hỏi thẳng vào vấn đề: “Nếu anh có chuyện gì thì xin cứ nói thẳng.”
“Tôi thấy trước mắt bên cạnh cô không có người đàn ông nào khác.” Giang Trình nói: “Nếu cô không ngại thì liệu cô có thể tái hôn với tôi không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta và không nói gì.
Giang Trình hơi xấu hổ quay mặt đi: “Tôi chỉ cảm thấy chúng ta nên cho con cái có một gia đình hoàn chỉnh."
“Dạo gần đây tính tình của Tử Lan đã thay đổi rất nhiều, thằng bé không còn bướng bỉnh hay kiêu căng như trước nữa. Cho nên…”
“Anh không kết hôn với Hạ Chức sao?”
Giang Trình sửng sốt.